Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 12

“Yêu đến mức trái tim vỡ nát cũng đừng trách móc ai, chỉ bởi vì khoảnh khắc gặp gỡ nhau đẹp đẽ quá. Dù cho nước mắt cạn khô đến mức bi thương, cõi lòng hóa thành tro bụi cũng chẳng sao cả…”*

*trích từ “Vũ Điệp” (ost Hoàn Châu Cách Cách) – vietsub by: tiengtrung.vn

Trên đường về trường, Tô Vũ Điệp vui vẻ ngân nga khúc hát.

Tuổi tác bài này, còn lớn hơn cả cô.

Trang Tử Ngang bị sự lạc quan của cô ảnh hưởng, quên mất ưu phiền.

Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, thoang thoảng hương đào.

“Tiểu Hồ Điệp, cho tớ số điện thoại đi. Lần sau muốn tìm cậu tớ có thể gọi.”

Trang Tử Ngang ngẫm nghĩ nửa ngày, mới gom đủ dũng khí mở lời.

Tô Vũ Điệp dường như mong chờ rất lâu, lập tức lôi điện thoại từ túi áo ra.

Nhỏ nhắn tinh xảo, dưới ánh nắng lấp lánh ánh lam dịu nhẹ.

Hai người hớn hở trao đổi thông tin liên lạc.

Nhờ những ngày vun đắp cảm tình trước đó, chẳng hề có chút ngượng ngùng.

Tô Vũ Điệp dặn dò: “Cậu gọi tớ vào ban ngày thôi nhé, buổi tối tớ không đụng điện thoại đâu.”

“Không phải cậu toàn xem mấy cái brain rot* à, sao tối không xem nữa?” Trang Tử Ngang bật cười.

*raw: 弱智笑话, đoạn hài cực kỳ ngớ ngẩn, phi logic, đôi khi mang phong cách meme hoặc troll, thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc.

“Cậu dám cười nhạo tớ, ai giống nam sinh các cậu, suốt ngày cắm đầu chơi game.” Tô Vũ Điệp giả vờ tức giận, lao đến kéo áo sơ mi Trang Tử Ngang.

Hai người rượt đuổi dưới bóng râm.

Tiếng cười rộn ràng, vương khắp thảm cỏ xanh bên đường.

Lớp 9 nằm tại tầng hai, hai người chia tay ở ngã rẽ cầu thang.

“Tạm biệt, Tiểu Hồ Điệp, tớ sẽ nhắn tin cho cậu.”

“Ừm, lúc bận tớ thường không ngó điện thoại, nhưng nhận được chắc chắn trả lời.”

Dõi theo Tô Vũ Điệp lên tầng xong, Trang Tử Ngang mới về lớp.

Đi nửa đường, cậu bỗng quay lại, vội leo cầu thang, muốn tìm thử, Tiểu Hồ Điệp rốt cuộc học lớp nào.

Tầng ba, tầng bốn, tầng năm, vẫn chẳng thấy tung tích cô.

Đi nhanh thế á?

Trang Tử Ngang đập tay vịn, chán nản bước từng bước xuống.

Đã là bạn rồi, sao cô không chịu nói lớp thật của mình.

Chả lẽ chưa đủ tin tưởng?

Tiết học buổi chiều khó khăn trôi qua, đa số bạn học đều gật gà gật gù, ỉu xìu uể oải.

Trang Tử Ngang nhớ rõ chiều hôm trước, cậu và Tiểu Hồ Điệp cùng ngồi bờ sông câu cá, thời gian quả thực nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Liệu đây có phải chính là “thuyết tương đối” trong lời đồn?

Đúng 6 giờ, tiết học cuối cùng kết thúc.

Trương Chí Viễn bước vào phòng học, vẫy tay: “Trang Tử Ngang, đi với thầy.”

Trang Tử Ngang vội thu dọn balo, đuổi theo.

Ra xa phòng học, cậu mới cẩn thận hỏi: “Thầy Trương, mình đi đâu ạ?”

Trương Chí Viễn nghiêm giọng: “Đến bệnh viện. Thầy phải trực tiếp gặp bác sĩ điều trị của em, nói chuyện rõ ràng.”

“Thôi ạ, bác sĩ Trần bận lắm.” Trang Tử Ngang phản xạ từ chối.

Cậu sợ mùi thuốc khử trùng, cũng sợ chiếc áo blouse trắng của bác sĩ.

Vách tường bệnh viện, chứa chan lời cầu nguyện thành kính hơn cả chùa chiền.

Nơi đó có quá nhiều sinh tử chia ly, âm dương cách biệt.

Trương Chí Viễn đã quyết tâm, sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội cứu Trang Tử Ngang.

Dẫu cho lực bất tòng tâm*, ông muốn chính tai nghe bác sĩ xác nhận.

Tới bãi đỗ xe, ông nổ máy con Buick cũ, kêu Trang Tử Ngang lên.

Lướt qua trạm xe buýt trước cổng trường, đúng lúc chuyến 19 chậm rãi dừng lăn bánh.

Trang Tử Ngang ngồi ghế phụ, cố gắng rướn cổ, tìm đóa hoa đào quen thuộc giữa đám đông.

Đáng tiếc, có lẽ do biển người, hoặc có lẽ do Trương Chí Viễn lái quá nhanh.

Cậu chẳng thấy Tiểu Hồ Điệp.

Đến bệnh viện trung tâm, Trang Tử Ngang dẫn Trương Chí Viễn vào văn phòng Trần Đức Tu.

Trần Đức Tu đẩy gọng kính, bắt tay Trương Chí Viễn, sắc mặt nghiêm trọng.

Trương Chí Viễn tự giới thiệu: “Chào bác sĩ, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trang Tử Ngang. Tôi muốn biết rõ về bệnh tình em ấy.”

“Anh quả là một người thầy tận tụy.” Ánh mắt Trần Đức Tu khâm phục.

“Nghe Trang Tử Ngang nói, anh cũng là một bác sĩ tận tụy. Thật sự không còn cách nào sao?” Trương Chí Viễn khẩn cầu.

Kế tiếp, họ trao đổi sâu về bệnh tình của Trang Tử Ngang.

Trần Đức Tu là người ngay thẳng, y thuật uyên thâm, dùng hàng loạt thuật chuyên môn, tuy nhiên tổng kết vỏn vẹn tám chữ: Trạng thái nguy kịch, lực bất tòng tâm.

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Trương Chí Viễn dần tắt lịm.

Nỗi bi thương như thủy triều, ồ ạt trào dâng.

“Nó mới 18 tuổi, sao lại vậy?”

“Trước đây cũng có cô bé mắc bệnh này, còn trẻ hơn cậu ấy!” Trần Đức Tu thở dài.

Trong lúc hai người nói chuyện, Trang Tử Ngang lặng lẽ ngồi một bên.

Tựa hồ mọi điều họ bàn luận chẳng liên quan gì đến cậu.

Hai ngày rồi, cú sốc cùng niềm đau đã vơi bớt, hóa thành sự thản nhiên chấp nhận hiện thực.

Nghĩ về các bạn học, không biết mai này họ trông thế nào nhỉ?

Tóc bạc trắng, răng rụng hết, mặt lấm tấm đốm tuổi già, bước chân run rẩy.

Còn mình chẳng cần lo lắng mấy điều ấy.

Trang Tử Ngang mãi mãi tuổi mười tám.

Ra khỏi bệnh viện, Trương Chí Viễn trầm mặc, hồi lâu không cất tiếng.

“Thầy Trương, đừng cau có nữa, vui vẻ lên nào.” Ngữ khí Trang Tử Ngang nhẹ nhàng.

Học theo giọng điệu Tiểu Hồ Điệp, an ủi chủ nhiệm lớp.

Dù sao cũng không thay đổi được, chi bằng lạc quan sống từng ngày.

“Trang Tử Ngang, em muốn ăn uống gì không?” Giọng Trương Chí Viễn khẽ run.

“Em không muốn bị thương hại hay tội nghiệp.” Trang Tử Ngang nói.

“Không phải, ý thầy không phải vậy.” Trương Chí Viễn vội vàng giải thích.

“Thầy đưa em tới cổng trường rồi về nhà sớm với vợ con đi!” Trang Tử Ngang thoải mái đáp.

Dù rất muốn “chặt chém” thầy một bữa, nhưng trưa nay ăn lẩu no căng.

Nên tối ăn đơn giản chút, tránh để dạ dày quá tải.

Trước cổng trường, Trang Tử Ngang tạm biệt Trương Chí Viễn, một mình về nhà.

Ghé ngang tiệm ăn vặt, tiện tay mua cơm chiên trứng xúc xích.

Vừa đến nhà mới phát hiện, nhằm phân biệt đơn hàng, chủ tiệm ghi hai chữ “cơm chó” trên hộp.

Tự dưng hết hứng ăn.

Theo lời bác sĩ dặn, Trang Tử Ngang uống một đống thuốc rực rỡ sắc màu.

Cậu hơi hoài nghi, uống đống thuốc này có tác dụng gì.

Uống thì sống ba tháng, không uống thì chỉ sống nổi 90 ngày?

Cậu bốc ít thức ăn cho cá vàng, thả vào bể.

Xưa kia thường đồn rằng, cá nhớ được mỗi 7 giây.

Giá như mình là cá, có thể quên đi hết thảy buồn đau, vô tư bơi lội.

Bên cạnh bể cá, đặt một cây sáo trúc.

Tua rua đỏ chói, đặc biệt nổi bật.

Đây là thứ duy nhất Trang Tử Ngang mang theo từ nhà.

Hồi nhỏ cậu từng học thổi sáo, sau này bận học hành đành bỏ dở.

Giờ cầm lại, thổi bài “Twinkle Twinkle Little Star” đơn giản nhất mà cũng bập bà bập bẹ, cực kì khó nghe.

Bất chợt, trong đầu cậu hiện ra một đoạn âm điệu.

Đó là bản nhạc cậu nghe thấy khi gặp Tô Vũ Điệp ngày hôm qua, xa lạ tột cùng,

Khá êm tai, xen lẫn điểm quái dị.

La sol sol si đô si la, sol la si si si si la si la sol…

Trang Tử Ngang thử thổi vài lần, nhưng chẳng thành nhạc tính, cuối cùng bỏ cuộc.

Màn đêm đã buông xuống, nếu tiếp tục thổi chắc hàng xóm sang đập cửa mất.

Bình Luận (0)
Comment