Trang Tử Ngang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm tên liên hệ “Tiểu Hồ Điệp”, soạn tin.
Viết rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa.
Rốt cuộc chốt một câu: “Sáng mai cậu muốn ăn gì? Tớ mua cho.”
Cậu cân nhắc hồi lâu, chắc chắn câu chữ không suồng sã, mới lấy hết can đảm bấm gửi.
Đợi mãi, không thấy cô gái trả lời.
Trang Tử Ngang đành đi múc chậu nước, cúi người lau sàn.
Thực ra buổi trưa, họ đã dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Chỉ là thời gian đợi quá dày vò, nếu không kiếm chuyện làm, sẽ phát nổ tại chỗ.
10 phút sau, Trang Tử Ngang ngập tràn mong chờ cầm điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn từ Tô Vũ Điệp.
Tối thế này, còn bận gì được nhỉ?
Cậu nhìn màn hình hơn 10 giây, cuối cùng cắn răng gọi điện.
Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.
Sorry! The subscriber you dialed can not be connected for the moment, please redial later.
Trước kia mỗi lần Trang Tử Ngang gọi điện, nghe thấy giọng nữ ấy, nhất định lập tức tắt máy.
Giờ đây, đến cả câu tiếng Anh cậu cũng nghe hết.
Thời đại nào rồi mà vẫn có chỗ mất sóng vậy?
Cô sống trên núi giống người nguyên thủy à?
Trang Tử Ngang mở cửa sổ, nghênh đón trận gió đêm mát rượi.
Vầng trăng lạnh lùng, treo cao phương xa.
Cuối cùng cậu đã chạm tới ước mơ 10 năm trước, hoàn toàn bỏ nhà ra đi.
Không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần nơm nớp lo sợ, có thể tự do làm điều mình muốn làm, gặp người mình muốn gặp.
Rõ ràng sắp chết, lại tưởng như vừa trùng sinh.
Dẫu chỉ còn ba tháng, cũng phải sống thật rực rỡ.
Ngước nhìn trăng sáng trên trời, Trang Tử Ngang bỗng nổi hứng “ngâm rượu”, rót cốc Coca.
Mặt cửa kính phản chiếu bóng dáng bản thân, khôi ngô tuấn tú, tràn trề sức sống.
“Chúc mừng mày, Trang Tử Ngang, cạn ly!”
Cậu cụng ly với chính mình trên tấm kính, sau đó uống sạch.
Đêm ấy, trong căn nhà nhỏ đơn sơ, cậu ngủ một giấc ngon lành.
Mơ thấy mình hóa thành bướm, tung tăng vỗ cánh, bay khắp non xanh nước biếc, ngắm trọn cảnh đẹp nhân gian.
Sáng hôm sau, tia nắng đầu tiên chiếu nghiêng qua ô cửa sổ.
“Đinh” một tiếng, đánh thức Trang Tử Ngang khỏi mộng.
Cậu thò tay xuống dưới gối lôi điện thoại, phát hiện tin nhắn từ Tô Vũ Điệp, lập tức tỉnh táo.
“Tớ tự làm bánh thanh đoàn nè, cậu muốn ăn không?”
Trang Tử Ngang nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Có chứ, để tớ mua đồ uống. Sữa bò hay sữa đậu nành?”
“Sữa đậu nành đi, đợi tớ ở trạm xe buýt.” Tô Vũ Điệp hồi âm ngay.
Trang Tử Ngang vội bật dậy, vào vệ sinh tắm nước nóng.
Cậu có thói quen tắm sáng, vì tiện gội đầu, khá tiết kiệm thời gian.
Cái sơ mi hoa kia, cậu không mặc lại nữa.
Hôm qua dạo siêu thị với Tô Vũ Điệp, cậu đã mua vài bộ sưu tập mùa xuân đang giảm giá, chọn một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt, kết hợp quần đen giản dị.
Đúng style “học sinh gương mẫu” xưa nay của cậu.
Trước khi rời nhà, cậu xé một tờ lịch trên bàn.
Cảm giác như cuộc đời trở nên hữu hình, từng tờ, từng tờ, bị chính tay mình xé.
Xuống tầng, Trang Tử Ngang thấy chị hàng xóm tập thể dục, bèn chào: “Chào buổi sáng chị.”
Chị hàng xóm cười tít mắt: “Tiểu Trang đi học hả? Cô bé hôm qua không đi cùng em à?”
“Chị đừng đùa, tụi em là bạn thôi.”
“Tốt, tuổi trẻ nên có nhiều bạn, nào rảnh cứ dẫn nó về chơi nhé.”
Tô Vũ Điệp xinh xắn ngoan hiền, tính cách lại vui vẻ hoạt bát.
Chị hàng xóm mới gặp một lần đã quý mến.
Nhìn hai đứa sánh đôi với nhau, cô liền nhớ về thời học sinh tươi đẹp.
Chỉ là cô đâu biết, cậu thiếu niên ấy, sắp phải từ giã thế giới.
Tới quán ăn sáng, Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.
Một cốc vị táo đỏ, một cốc vị mè đen.
Cậu không rõ Tô Vũ Điệp thích vị gì, đành để cô chọn trước, còn lại cậu uống.
Đến trạm xe buýt, đợi gần 10 phút, xe tuyến 19 mới chầm chậm xuất hiện.
Cửa xe mở ra, từng tốp học sinh tràn đầy sức sống bước xuống.
Người xuống cuối cùng là một cô gái cực kì đẹp.
Vẫn là trang phục quen thuộc, sơ mi trắng, váy xanh, giày vải, bên tóc cài nhành hoa đào.
Trang Tử Ngang thấy hơi lạ, đã ba ngày rồi, cô hẵng còn mặc nguyên bộ đồ đó.
Đáng lẽ quần áo màu trắng rất dễ bẩn.
Nhưng sơ mi và giày cô luôn chẳng nhiễm một hạt bụi.
“Tiểu Hồ Điệp!” Trang Tử Ngang gọi lớn.
“Trang Tử Ngang, xin lỗi nha, cậu đợi lâu không?” Tô Vũ Điệp chớp đôi mắt to long lanh.
“Không, tớ cũng mới tới, cậu coi nè, sữa đậu nành vẫn nóng.” Cậu cười đáp.
Thật ra lúc rời quán, sữa đậu nành khá nóng hổi.
Giờ cậu bưng 10 phút, vừa vặn uống ngon.
Hai người cùng vào trường, đến chỗ bồn hoa hôm qua.
Mấy đóa dạ lan hương với tử đằng trong chậu hãy còn đọng sương sớm.
Dưới ánh nắng, lấp lánh như pha lê.
Hôm nay Tô Vũ Điệp mang túi đeo chéo đen, cô lấy một gói giấy dầu từ túi ra, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Bên trong chứa chiếc bánh xanh xanh, chính là bánh thanh đoàn.
Bánh thanh đoàn là món ăn truyền thống có lịch sử hàng nghìn năm, dùng nước lá ngải trộn lẫn bột nếp, thêm nhân đậu đỏ hoặc sen, màu xanh biếc, hương vị thanh nhã.
Cắn một miếng, tưởng chừng đang ăn cả mùa xuân vào bụng.
Trang Tử Ngang cầm một cái lên cắn, nhân đậu đỏ, ngọt mà không gắt.
“Wow, ngon quá, thật sự cậu tự làm hả?”
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Tất nhiên, tớ học từ bà ngoại mà.”
“Cậu khéo tay ghê, bánh nhìn đẹp lắm.” Trang Tử Ngang chân thành khen ngợi.
“Lá ngải giúp kháng viêm trừ ẩm đấy, cậu ăn nhiều chút, sẽ không bị chảy máu cam nữa.” Tô Vũ Điệp nhấp ngụm sữa vị đậu đỏ.
“Gì? Cậu làm riêng cho tớ á?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.
“Đương nhiên. Làm cái này cực muốn chết, phải hái lá ngải tươi, giã nát trộn bột, hấp lên rồi mới gói nhân. Tớ dậy cực kì sớm đó.” Cô vừa nói vừa che miệng ngáp.
Trang Tử Ngang ấm lòng.
Không ngờ có người sẵn sàng vì cậu mà bỏ nhiều công sức như vậy.
Tiếc thay, bánh thanh đoàn cũng chẳng trị nổi chứng chảy máu cam của cậu.
“Tiểu Hồ Điệp, tớ không sao đâu, sau này cậu đừng vì tớ làm nhiều việc như vậy.”
Tô Vũ Điệp kiên quyết lắc đầu: “Không được, bọn mình là bạn mà, bạn bè phải quan tâm lẫn nhau chứ.”
Trang Tử Ngang im lặng cắn bánh, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Ông trời ơi, người đang trêu ngươi con à?
Sao đến tận khi con sắp chết, người mới đưa người này tới bên con?
“À đúng rồi, Trang Tử Ngang, xin lỗi, tối tớ không thể nghịch điện thoại, sáng nay mới thấy tin nhắn của cậu.” Cô bỗng nhớ ra, vội nhận tội.
“Không có gì. Tớ biết chỉ cần cậu thấy, chắc chắn sẽ trả lời.” Cậu dịu dàng đáp.
“Sắp vào học rồi, cảm ơn sữa đậu nành của cậu, bye bye nhé!”
Cô lắc lắc cái cốc trong tay, bước nhẹ lên bậc thang.
Hai bước, ba bước, liền khuất sau góc tường.
Trang Tử Ngang vẫn dừng chân cạnh bồn hoa, lặng lẽ dõi theo hướng cô biến mất.
Ban đầu cậu đứng dưới bóng râm tòa nhà, lúc này mặt trời dần lên cao, xua tan bóng tối.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, soi rọi toàn thân cậu.