Trang Tử Ngang bước vào lớp, thấy Lâm Mộ Thi đang ăn bánh bao chiên.
Lớp trưởng mới Tạ Văn Dũng hết mực nịnh nọt, ân cần hỏi han.
Quả nhiên, bên cạnh giáo hoa* chưa bao giờ thiếu l**m cẩu**.
*thuật ngữ mạng, nghĩa tương tự hoa hậu giảng đường
**thuật ngữ mạng, chỉ những người sẵn sàng nhún nhường, lấy lòng người mình thích dù không được đáp lại tình cảm
Có điều Tạ Văn Dũng vắt óc tìm kế thế nào, cũng không nhận được hào cảm của Lâm Mộ Thi
Thấy Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi thoáng lúng túng, vô thức giải thích: “Trang Tử Ngang, tớ nói là không cần rồi, nhưng Tạ Văn Dũng cứ nhất quyết mua cho tớ.”
Trang Tử Ngang mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu nói với tớ làm gì?”
Lâm Mộ Thi sững người.
Mỗi lần bắt gặp Trang Tử Ngang, cô lại muốn phủi sạch quan hệ giữa mình và Tạ Văn Dũng.
Trước kia, thỉnh thoảng Lâm Mộ Thi sẽ nhắn Trang Tử Ngang, nhờ cậu mua bữa sáng hộ.
Dưới hiệu ứng tâm lý, bữa sáng Trang Tử Ngang mua, so với Tạ Văn Dũng ngon hơn nhiều.
Thường ngày, Lâm Mộ Thi đến trường có tài xế riêng đưa đón.
Ban nãy ngang qua trạm xe buýt trước cổng trường, nhìn từ cửa sổ xe, cô phát hiện Trang Tử Ngang mua hai cốc sữa đậu nành.
Lâm đại giáo hoa còn tự mình đa tình mà cho rằng, một trong hai cốc đó là mua cho cô.
Ai ngờ giây phút này, Trang Tử Ngang cầm đúng một cốc, thậm chí bị cậu uống dở.
Chẳng lẽ cho nữ sinh cài hoa đào kia sao?
Mùi vị dấm chua, chầm chậm dâng trào trong lòng.
Vốn dĩ cô và Trang Tử Ngang chỉ là bạn bè bình thường.
Giờ đây đối thủ cạnh tranh xuất hiện, đe dọa nghiêm trọng đến địa vị giáo hoa, cô không khỏi khẩn trương.
Trang Tử Ngang đâu biết, vài giây ngắn ngủi, Lâm Mộ Thi có thể viết vở kịch nội tâm phong phú như vậy.
Cậu ngồi phịch xuống ghế, lôi quyển tạp chí từ ngăn bàn Lý Hoàng Hiên ra đọc.
Thằng nhóc Lý Hoàng Hiên này, tiết truy bài buổi sáng tới muộn, bị thầy Trương phạt đứng ngoài phòng học, là chuyện cơm bữa.
“Mộ Thi, uống sữa bò đi, còn nóng đó.” Tạ Văn Dũng vẫn hết lòng hết dạ li3m giáo hoa.
“Tạ Văn Dũng, sau này đừng mua bữa sáng cho tớ nữa, tớ sợ Trang Tử Ngang hiểu lầm.” Lâm Mộ Thi khẽ nhíu mày.
Nghe xong, Tạ Văn Dũng như rơi vào hầm băng.
Tuyết rơi tầm tã, gió bấc rít gào, trời đất mịt mù…
Trong lòng Lâm Mộ Thi, Trang Tử Ngang luôn là nam sinh ưu tú nhất lớp.
Còn Tạ Văn Dũng, y hệt gã hề, đến xách giày cho Trang Tử Ngang cũng không xứng.
Nhất là từ lúc nhìn thấy Tô Vũ Điệp, lòng hiếu thắng của Lâm đại giáo hoa càng được khơi dậy.
Cô chẳng rõ đây có phải tình yêu không, nhưng quan sát Trang Tử Ngang thân cận với nữ sinh khác, liền khó chịu.
Ý nghĩ ấy khiến khiến gương mặt tinh xảo của cô hơi ửng đỏ.
Ngày học hôm nay, Trang Tử Ngang đã quay lại dáng vẻ học sinh gương mẫu giống xưa.
Vào tiết toán, Ngô Thu Phương đặc biệt quan tâm cậu, chắc hẳn do hôm qua cậu khóc tơi bời ngay trên bục giảng.
“Cảm ơn cô Ngô, em không sao ạ.” Trang Tử Ngang cảm động.
Trương Chí Viễn chủ động giúp Trang Tử Ngang che giấu bệnh tình, trước đó cùng Ngô Thu Phương chào hỏi, bảo rằng lúc ấy Trang Tử Ngang gặp chuyện buồn, nên cảm xúc hơi kích động thôi.
Tan học buổi trưa, Trang Tử Ngang với Lý Hoàng Hiên ra căng tin ăn cơm.
Kỳ thực cậu phân vân hồi lâu, định nhắn tin rủ Tô Vũ Điệp đi ăn trưa.
Tuy nhiên nghĩ đến việc sáng nay vừa gặp nhau, nếu liên tục làm phiền cô, có vẻ khá dính người, đành từ bỏ.
Căng tin đông người qua lại, ồn ào náo nhiệt.
Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên tìm được một chỗ trống gần máy bán hàng tự động.
“Con trai, sao cứ thất thần thế?” Lý Hoàng Hiên nhồm nhoàm nhai miếng thịt kho tàu.
“Đâu, tớ đang ăn nghiêm túc mà.”
Dẫu miệng thì hoạt động, nhưng đôi mắt lại không ngừng đảo quanh đám đông, dường như muốn tìm người.
Thậm chí chưa phát hiện, mình cầm ngược đũa rồi.
Con trai hiểu con trai nhất.
Lý Hoàng Hiên chẳng cần đoán cũng biết tâm tư của Trang Tử Ngang.
Cậu thần bí đùa hỏi: “Kể lại đi, cậu với cô bạn kia quen nhau thế nào?”
Trang Tử Ngang bèn tỉ mỉ tường thuật từ lúc tình cờ gặp Tô Vũ Điệp dưới gốc cây ngân hạnh, đến lúc cùng câu cá bên sông, rồi tiễn cô lên chuyến xe buýt số 19.
“Khoan, hai người uống chung một cốc trà sữa á?” Lý Hoàng Hiên tròn mắt.
“Ừ, cậu ấy nhất quyết đưa tớ, tớ không tiện từ chối.” Trang Tử Ngang không giấu nổi nụ cười trên khóe môi.
“Vậy thì tính là hôn gián tiếp rồi, cậu biết không, hôn môi sẽ mang thai đấy!” Lý Hoàng Hiên la hét om sòm.
“Trêu CL, tưởng bố là con nít ba tuổi à?” Trang Tử Ngang tức giận gắp cho cậu ấy miếng thịt kho tàu.
Tên cẩu độc thân* từ trong trứng Lý Hoàng Hiên mặt dày bám lấy Trang Tử Ngang, bắt cậu miêu tả cảm giác uống chung trà sữa với con gái.
*cẩu độc thân=FA
Ngọt không? Trơn không? Tim đập loạn nhịp không?
Trang Tử Ngang chẳng buồn để ý, cắm đầu ăn.
Bỗng, dưới cái nhìn của cậu, một đôi giày vải trắng tinh xuất hiện.
Bắp chân trắng trẻo hệt củ sen, như thể bước ra từ truyện tranh.
“Cậu ơi, tớ có thể ngồi đây không?”
Giọng nói mềm mại du dương tựa tiếng chim hoàng oanh.
Trang Tử Ngang ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Tô Vũ Điệp.
Lý Hoàng Hiên vội nói: “Mời ngồi mời ngồi.”
Tô Vũ Điệp đặt khay cơm xuống, chỉnh váy, ngồi cạnh Trang Tử Ngang.
Làn hương thiếu nữ nhè nhẹ thoảng qua.
“Chào cậu, tớ tên Tô Vũ Điệp, bạn Trang Tử Ngang.” Cô tự giới thiệu với Lý Hoàng Hiên.
“Tớ… tớ tên Lý Hoàng Hiên, bố Trang Tử Ngang, à không, bạn thân cậu ấy.”
Lần đầu Lý Hoàng Hiên nói chuyện cùng nữ sinh xinh thế này, lắp ba lắp bắp.
Trang Tử Ngang thầm chửi, thịt chó không lên nổi mâm*, cứ thấy gái xinh là nói không ra hơi.
*ý là ăn hại á
“Tớ bao nước nhé, hai cậu muốn uống gì?” Tô Vũ Điệp nhìn máy bán hàng tự động.
“Thật hả? Cho tớ Fanta.” Lý Hoàng Hiên nhanh nhảu.
“Tớ lấy Coca.” Trang Tử Ngang nói.
Trước kia bác sĩ dặn cậu hạn chế động vào nước ngọt có gas, giờ được “thả cửa” rồi, thích gì uống nấy.
Coca có tên khác là “mai thúy của đám béo”, hiện tại cậu chỉ muốn điên cuồng tìm kiếm niềm vui.
Mua nước xong, Tô Vũ Điệp hỏi Lý Hoàng Hiên: “Trang Tử Ngang thường ngày nhàm chán lắm không?”
Lý Hoàng Hiên gật đầu khẳng định: “Cậu ấy là cỗ máy luyện đề vô cảm, còn lại làm gì cũng dở, nhất là chơi game, khiến tớ gánh còng lưng.”
“Chơi game á?” Tô Vũ Điệp ngập tràn nghi hoặc.
“Chơi như đi chợ, cứ chọn mỗi một con cá, loại đần í.” Lý Hoàng Hiên than thở.
“Tớ rõ ràng rất lợi hại mà, cá ăn thịt trên thung lũng* đấy.” Trang Tử Ngang không muốn mất mặt trước con gái.
*cá=nickname tướng Trang Tử Ngang hay chơi, ăn thịt=kill, thung lũng=map game —> ngụ ý: kill nhiều
“Xàm, tớ thấy cậu giống cá mè hoa ngáo ngơ hơn.” Tô Vũ Điệp tỏ vẻ chê bai.
“Tiểu Hồ Điệp, không tin lát tớ cho cậu xem tớ lợi hại cỡ nào.” Trang Tử Ngang bắt đầu chém gió mất kiểm soát.
“Tiểu Hồ Điệp?” Lý Hoàng Hiên há hốc mồm.
Mới quen mấy hôm đã gọi thân mật như vậy á?
“Hồ điệp là tớ, tớ chính là hồ điệp*.” Tô Vũ Điệp chỉ chỉ mình.
*hồ điệp: bướm
Câu này sao quen ghê.
Khoảnh khắc đó, Lý Hoàng Hiên chợt thấy bản thân có chút dư thừa.
Ăn xong, ba người ra khỏi căng tin, vẫn chưa tới 12 rưỡi.
Trang Tử Ngang định ngủ trưa, bèn hỏi Tô Vũ Điệp: “Tớ về ngủ đây, cậu muốn đi cùng không?”
“Hả?” Tô Vũ Điệp đỏ mặt, lúng túng.
Ai lại hỏi thẳng thế chứ?
Lý Hoàng Hiên cũng ngại ngùng.
Ờm… tớ chuồn trước nhé?