Chẩn đoán mắc bệnh nan y, Trang Tử Ngang nhất thời không biết nên báo tin này cho ai.
Người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ đến bố mẹ, nhưng hoàn cảnh của cậu hơi đặc biệt.
Bố cậu Trang Văn Chiêu và mẹ cậu Từ Tuệ ly hôn khi Trang Tử Ngang 5 tuổi.
Trên đời, đa số nghề nghiệp đều yêu cầu đào tạo và thi cử mới được hành nghề.
Ví dụ như lái xe cần bằng lái, dạy học cần chứng chỉ sư phạm.
Tuy nhiên làm bố mẹ thì không cần thi cử, chỉ cần một phút bốc đồng, một sự cố ngoài ý muốn, là có thể mang một sinh mệnh đến thế giới này.
Rất ít người quan tâm đứa trẻ đó có muốn đến hay không.
Tuổi thơ của Trang Tử Ngang trôi qua không vui vẻ, từ lúc biết nhớ, hầu như ngày nào bố mẹ cũng cãi vã không ngừng.
Bàn ghế trong nhà thường xuyên ngổn ngang, sàn nhà đầy rẫy mảnh thủy tinh và gốm vỡ.
Cuối cùng, vào ngày bình thường, họ hoàn toàn chia tay.
Thời điểm thương lượng ly dị, Trang Văn Chiêu từng không muốn nhận Trang Tử Ngang, vì cảm thấy mang theo đứa con sẽ ảnh hưởng tái hôn.
Rốt cuộc, dưới sự can thiệp của ông bà nội, với lý do nối dõi tông đường, Trang Tử Ngang mới được ở lại nhà.
Một năm sau, Trang Văn Chiêu đem về một người phụ nữ trang điểm đậm.
Hai năm sau, họ có con trai riêng.
Trong truyện cổ tích, những đứa trẻ có mẹ kế thường rất khổ sở.
Mặc dù thực tế không khoa trương đến mức ấy, nhưng cũng không tránh khỏi việc phải xem sắc mặt người khác.
Rõ ràng là nhà mình, lại hay nảy sinh cảm giác sống ăn nhờ ở đậu.
Mẹ Từ Tuệ không tái hôn, do nghề nghiệp là nhân viên tàu hỏa, hàng ngày chạy ngược chạy xuôi, mười ngày nửa tháng mới về một lần.
Bà thuê căn nhà nhỏ gần trường, Trang Tử Ngang đôi khi không muốn về nhà, thì tới đấy vài ngày.
Dần dần, cậu trở thành nhân vật bên lề trong gia đình.
Lúc này, bố mẹ đều đang đi làm, Trang Tử Ngang không định làm phiền họ, đến góc vệ sinh trên ban công, do dự rất lâu, quay số điện thoại bàn.
Chuông reo quãng dài, cuối cùng có người nghe máy.
Một giọng nói già nua vang lên: “Alo, ai đấy?”
Trang Tử Ngang trào nước mắt: “Ông ơi, cháu là Tử Ngang, cháu nhớ ông.”
Trang Kiến Quốc lập tức vui mừng: “Tử Ngang à, ông cũng nhớ cháu.”
Sau đó, ông lớn tiếng gọi bà, để hai người cùng nghe điện thoại của cháu.
Trang Tử Ngang bình thường không cảm nhận được tình thân, chỉ có kỳ nghỉ hè nghỉ đông, về quê thăm ông bà nội, tìm kiếm chút an ủi tâm hồn hiếm hoi từ hai người già hiền lành.
“Ông bà ơi, cuối tuần cháu về thăm hai người.” Trang Tử Ngang cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.
“Không cần, bây giờ cháu học hành bận rộn, đừng lo cho bọn ông, nghỉ hè hãy về.” Trang Kiến Quốc cười hiền hậu.
“Vậy… vậy cũng được, ông bà giữ gìn sức khỏe, cháu đi học đây.” Trang Tử Ngang vội vàng tìm cớ, cúp máy.
Bằng không, chắc chắn sẽ khóc thành tiếng.
Cậu thực sự không có can đảm, nói với hai người thân yêu nhất, tin dữ kinh thiên này.
Nếu tới ngày đó, họ có thể đau buồn đến mức nào?
Tiếng chuông vào lớp vang.
Trang Tử Ngang lau nước mắt, giả vờ bình tĩnh, trở về chỗ ngồi.
Cố gắng lãng quên nỗi buồn, chìm đắm trong biển kiến thức.
Phía bên phải bảng đen ghi lịch học, tiếp theo là hai tiết toán.
“Diệt Tuyệt sư thái” Ngô Thu Phương cầm sách giáo khoa, bước lên bục giảng.
Giờ toán, hiệu ứng ru ngủ khá tốt.
Chỉ mới 5 phút trôi qua, nửa lớp đã gật gù.
Lý Hoàng Hiên nhân lúc Ngô Thu Phương quay lưng viết bảng, thò tay vào ngăn bàn, lôi ra cuốn “Thiên Long Bát Bộ”.
Lật ngẫu hứng, chính là cảnh kinh điển.
Mười tám kỵ sĩ Yến Vân, khí thế thiên binh vạn mã.
“Con trai, con không sợ chết à, giờ sư thái mà còn đọc tiểu thuyết?” Trang Tử Ngang hạ giọng, nhắc nhở bạn cùng bàn.
Nhưng Lý Hoàng Hiên vẫn cố chấp, liều lĩnh hành động.
Thế giới võ hiệp đầy đao kiếm, ân oán, thú vị hơn nhiều so với công thức toán học.
Trang Tử Ngang là học sinh ngoan, ngồi ngay ngắn, tập trung cao độ.
Khác với mọi khi, chỉ thấy miệng cô Ngô động đậy, chẳng nghe được chữ nào.
Dường như nhiệt độ của sự sống, từ từ rời khỏi cơ thể.
“Mộ Dung công tử, Trang bang chủ, Đinh lão quái, ba người cùng lên, Tiêu mỗ sợ chi?”
Lý Hoàng Hiên đang đọc đến đoạn cao trào, bỗng phát giác một luồng sát khí.
Cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc lạnh của Ngô Thu Phương.
“Lý Hoàng Hiên, lên bảng giải bài này.”
Giáo viên đứng trên bục giảng, thường có thể nhìn rõ mọi hành động nhỏ của học sinh.
Phong cách giảng dạy của Ngô Thu Phương vốn nghiêm khắc, không thể chịu nổi bất kỳ hạt cát trong mắt.
Lý Hoàng Hiên lề mề bước lên bục, tay cầm phấn, đối diện với chữ nghĩa trên bảng, như hóa đá, không nhúc nhích.
Bài toán khó như vậy, ngoài cỗ máy học vô cảm, ai giải được?
Ngô Thu Phương mặt xám xịt: “Toán học kém thế, còn dám đọc tiểu thuyết trong giờ, ngồi cạnh Trang Tử Ngang, không biết học hỏi hả?”
Lý Hoàng Hiên lẩm bẩm: “Tiểu thuyết là cậu ấy mua cho em đấy!”
“Tịch thu, em đứng cuối lớp nghe giảng.” Ngô Thu Phương quát mắng.
Sau đó, cô đổi giọng dịu dàng: “Trang Tử Ngang, em lên giải bài này, làm gương cho các bạn.”
Trang Tử Ngang là siêu học bá, mỗi lần thi toán đều suýt đạt điểm tối đa.
Giải bài toán khó kia, chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng khi nghe cô giáo gọi, Trang Tử Ngang lại giật mình, dường như linh hồn đang lang thang đâu đó, bị kéo về đột ngột.
Cậu bước lên bảng, mà đứng lặng hồi lâu, không thể viết gì.
Đầu óc chỉ toàn tờ chẩn đoán, hay nói đúng hơn là tờ báo tử.
Những con số và ký hiệu từng thân thuộc, giờ đây trở nên vô cùng xa lạ.
“Trang Tử Ngang, em sao vậy?” Ngô Thu Phương ngạc nhiên.
“Cô ơi, em không biết làm.” Trang Tử Ngang nghẹn ngào trả lời.
“Làm sao có thể?” Ngô Thu Phương hiểu rõ Trang Tử Ngang, bài toán này chắc chắn không làm khó được cậu.
Cô gọi Trang Tử Ngang lên giải bài, cố ý so sánh với Lý Hoàng Hiên, không ngờ lật kèo.
Vai Trang Tử Ngang run nhẹ, viên phấn trong tay rơi xuống đất.
Mấy giọt nước mắt mất kiểm soát, lại tuôn ra.
Cả người bao trùm bởi nỗi buồn da diết, tựa đứa trẻ cô độc.
Ngô Thu Phương nhìn thấy, lòng đau xót, muốn ôm cậu.
Các bạn học nhìn nhau, bàn tán xôn xao.
“Bài toán này mà làm khó được Trang Tử Ngang, đùa à?”
“Học bá đúng là học bá, không làm được toán liền khóc.”
“Mộ Thi, cậu ấy tỏ tình với cậu, bị cậu từ chối phải không?”
…
Lâm Mộ Thi trợn to đôi mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Trang Tử Ngang, bỗng thấy tim đập loạn nhịp.
Làm bạn bấy lâu, cô chưa từng thấy Trang Tử Ngang thương tâm tới vậy.
Nhất định cậu có bí mật gì đó.
“Trang Tử Ngang, đừng khóc nữa, về chỗ đi!” Ngô Thu Phương nhẹ nhàng an ủi.
“Cô ơi, em muốn đi vệ sinh.” Trang Tử Ngang thút thít.
Ngô Thu Phương khẽ thở dài, im lặng gật đầu.
Giáo viên luôn khoan dung hơn với học sinh giỏi.
Bước khỏi lớp, đến hành lang, Trang Tử Ngang hoàn toàn mất khống chế, khóc tê tâm liệt phế.
Mỗi giáo viên, mỗi bạn học, đều khiến cậu lưu luyến sâu sắc.
Chỉ còn ba tháng, sẽ âm dương cách biệt.
Không thể gặp lại nữa.