Ánh nắng chiếu rọi lên tán là và cỏ xanh, trong không khí thoang thoảng hương thơm của đất.
Lúc này, thế giới càng tươi đẹp, tâm trạng Trang Tử Ngang càng u sầu.
Sợ sự bối rối của mình bị người khác nhìn thấy, cậu nhanh chóng rời hành lang, chạy xuống cầu thang hướng về sân vận động.
Theo bước chân chạy, nước mắt cũng lăn dài trên má.
Ở góc tây bắc của sân bóng rổ, cây cối mọc um tùm.
Mấy cây ngân hạnh cao lớn, dưới ánh nắng tràn đầy sức sống, hiện lên vẻ tươi tốt.
Trong góc khuất yên tĩnh này, Trang Tử Ngang thỏa sức giải tỏa nỗi buồn.
Từng giọt nước mắt lớn, thấm vào lớp đất dưới chân.
Cổ họng khản đặc vì khóc.
Cậu không hiểu, mình chưa từng làm điều xấu, tại sao trời lại bất công thế.
Vốn dĩ, cậu nghĩ rằng cái chết là điều rất xa vời.
Khi nó bất ngờ ập đến, sẽ lập tức đánh gục ý chí con người.
Khóc đến mức, bên tai Trang Tử Ngang vang vọng đoạn nhạc, lúc ẩn lúc hiện, mảnh mai tựa sợi tơ.
Ban đầu, cậu tưởng bản thân gặp ảo giác.
Dần dần, giai điệu đó rõ ràng hơn, rất đặc biệt, uốn lượn, quanh co.
Lai sol sol si đô si la, sol la si si si si la si la sol…
Trang Tử Ngang chắc chắn, trước đây chưa bao giờ nghe qua.
Âm nhạc mơ hồ, như dòng suối, chảy dọc trái tim cậu.
Nỗi buồn thấu xương, chậm rãi được xoa dịu.
Cậu mở đôi mắt mông lung đẫm lệ, quan sát thế giới vừa thực vừa ảo này.
“Này, cậu là con trai mà cứ khóc lóc mãi, không ngại sao?” Một giọng nói trong trẻo cất lên từ phía trên.
Trang Tử Ngang hoảng sợ giật mình.
Ngẩng đầu nhìn, cậu phát hiện trên cành cây ngân hạnh, có nữ sinh đang ngồi.
Xoẹt một cái, má cậu đỏ bừng.
Nhất định, bộ dạng chật vật của mình ban nãy đã bị cô thấy hết.
Nữ sinh đó rất xinh, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, bím tóc không đối xứng đặt trên vai trái.
Cô mặc chiếc sơ mi trắng tinh, kết hợp với chiếc váy xếp ly xanh biển, dài đến bắp chân, một chân đi đôi giày trắng sạch sẽ, chân kia để trần.
Điều thu hút nhất, là bên tai cô cài nhánh hoa đào đang nở rộ.
Trang Tử Ngang vốn nghĩ, Lâm Mộ Thi đủ xinh đẹp.
Nhưng so với nữ sinh trước mắt, Lâm Mộ Thi tựa hồ kém một chút.
“Sao cậu không đi học?” Trang Tử Ngang hỏi.
“Suỵt, nhỏ thôi.” Nữ sinh đưa ngón tay trỏ lên môi.
Ngón tay cô khá đẹp, thon dài, như được chạm khắc từ ngọc trắng.
Đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, như quả dâu tây vừa hái.
“Xin chào, tớ là Trang Tử Ngang, lớp 9.” Trang Tử Ngang hạ giọng giới thiệu.
“Tô Vũ Điệp, lớp 23, cậu có thể gọi tớ là Tiểu Hồ Điệp.” Nữ sinh trả lời.
Giọng nói của cô cực hay, y hạt trân châu rơi trên đĩa ngọc, y hạt mưa rơi trên lá chuối.
Lại y cơn gió thổi từ sâu thẳm cánh đồng lúa mì, lay động chuông gió ở góc mái hiên.
Trang Tử Ngang biết, toàn bộ khuôn viên trường chỉ có khối lớp của họ, và toàn khối chỉ có 22 lớp.
Cô nói lớp 23, có lẽ là vì cảnh giác, không muốn tiết lộ lớp thật của mình.
Tô Vũ Điệp đung đưa đôi chân trần: “Trang Tử Ngang, cậu giúp tớ nhặt giày lên đi.”
Trang Tử Ngang theo ánh mắt cô nhìn xuống, phát hiện dưới gốc cây có một chiếc giày vải trắng.
Có lẽ lúc cô nghịch ngợm leo cây, không cẩn thận đánh rơi.
“Cậu là con gái mà leo cao thế?” Trang Tử Ngang nhặt giày, kiễng chân đưa.
Ánh mắt không tự chủ, dừng ở đôi chân thon thả như ngó sen.
Làn da mềm mại, đường nét mềm mại.
Một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Lúc này, trong đầu Trang Tử Ngang đột nhiên nảy ý nghĩ xấu xa.
Nữ sinh trên cao kia, đang mặc váy.
Chỉ cần điều chỉnh góc nhìn một xíu…
Tất nhiên, đó là suy nghĩ thoáng qua, cậu không làm chuyện đê tiện như vậy.
Vạn *c d*m vi thủ, luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng thiểu hoàn nhân.*
*Trong vạn việc xấu, việc dâm đứng đầu, để đánh giá dựa vào tích chứ không dựa vào tâm, vì nếu tính theo tâm thì thế gian quá thiếu người hoàn mĩ/người không có khuyết điểm (cre: hoasinhanhca)
Tô Vũ Điệp ngồi vắt vẻo trên cành cây, cố gắng điều chỉnh tư thế vài lần, nhưng vẫn không thể xỏ giày.
Trang Tử Ngang chăm chú nhìn cô, trong lòng hơi lo lắng, sợ cô mất thăng bằng.
“Cậu giúp tớ xỏ giày nha.” Tô Vũ Điệp đột nhiên thả chân xuống.
Đồng thời ném chiếc giày vải trắng tinh về phía Trang Tử Ngang.
Hai người mới gặp nhau lần đầu, yêu cầu này có phần vượt quá giới hạn.
Tuy nhiên xét đến tình huống khó xử của cô lúc này, tạm hiểu được.
Trang Tử Ngang do dự một lát, nuốt nước bọt, rồi giơ tay nắm cổ chân nhỏ bé ấm áp của cô.
Lần đầu giúp con gái xỏ giày, tim cậu đập nhanh, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Mất khá nhiều sức, cậu mới xỏ được giày vào, thắt một cái nơ bướm hơi xấu xí.
“Vụng về ghê.” Tô Vũ Điệp cười nhạo.
“Cậu mới vụng về đấy, rảnh rỗi leo cao thế, lại còn mặc váy.” Trang Tử Ngang bất mãn lẩm bẩm.
Xỏ giày xong, Tô Vũ Điệp nhìn xuống đất nói: “Cao quá, tớ hơi sợ, cậu đỡ tớ nhé.”
Trang Tử Ngang gật đầu, vươn hai tay, ra hiệu cô gái nhảy xuống.
Tô Vũ Điệp chuẩn bị một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm, nhảy xuống.
Trang Tử Ngang ôm công chúa, vững vàng đỡ cô.
Thân hình mềm mại trong lòng, tỏa hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ.
Cảnh tượng ấy, giống hệt phân cảnh trong phim ngôn tình.
Tô Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn vào mắt Trang Tử Ngang, mặt đỏ ửng: “Thả tớ xuống đi.”
“À!” Trang Tử Ngang vội đặt cô đứng vững.
Ánh mắt giao nhau, cả hai cùng nở nụ cười.
Nụ cười trong sáng, rực rỡ của Tô Vũ Điệp, như ánh nắng mặt trời, xua tan sự u ám tại đáy lòng Trang Tử Ngang.
Thiếu nữ từ trên trời rơi xuống này, mang theo sức hút thần bí.
“Bình thường mà, cậu trốn ở đây khóc làm gì?” Tô Vũ Điệp tò mò hỏi.
“Tớ gặp một số chuyện buồn, muốn giải tỏa chút.” Trang Tử Ngang cố gắng giữ giọng điệu ung dung.
“Đừng ngại, tớ cũng gặp một số chuyện buồn, nhưng chưa khóc đấy!” Tô Vũ Điệp chu môi.
Trang Tử Ngang lắc đầu cười khổ, không tranh cãi.
Nhìn tuổi của Tô Vũ Điệp, tương đương mình, vẻ ngoài lạc quan, sao hiểu được nỗi thống khổ của cậu?
Tuổi trẻ cô tựa mặt trời mới mọc, ló dạng ánh sáng.
Còn cậu y hoàng hôn, sắp đâm ngọn núi tạo thành vũng máu, rồi bị màn đêm nuốt chửng tia sáng cuối cùng.
Thế giới trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Cậu không biết linh hồn mình sẽ lang thang về đâu.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, vọng khắp sân vận động vắng lặng.
Tòa nhà giảng đường vốn im lìm, giờ đây tràn đầy sức sống.
Đây là tiết bốn buổi sáng, nghênh đón thời gian ăn trưa vui vẻ, các lớp học trên mọi tầng đều nhộn nhịp.
Tô Vũ Điệp chớp mắt: “Nếu cậu không vui, tớ dẫn cậu đi chơi, ăn ngon, không được phép của tớ, đừng khóc nữa đấy.”
Nghe lời nói hơi hống hách trên, Trang Tử Ngang không hiểu sao lại gật đầu đồng ý.
Hơi ấm bị rút khỏi cơ thể, dường như lại được ánh nắng rạng rỡ này mang về.
Dẫu cuộc đời chỉ còn ba tháng, mỗi ngày đếm ngược vẫn đáng sống thật trọn vẹn.
Dẫu mất chiều dài, vẫn có thể sống với chiều rộng.
Cô gái trước mặt, giống thiên sứ hoạt bát, đặc biệt xuất hiện nhằm dẫn lối cậu, cứu rỗi linh hồn cậu.