Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp vừa quen biết đã sánh vai dạo bước trên con phố dài đông đúc người.
Mỗi buổi trưa khi tan học, nơi đây lại trở nên nhộn nhịp.
Hai bên đường có rất nhiều tiệm ăn vặt, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Trang Tử Ngang mới trải qua cơn xúc động mạnh, lúc này bình tĩnh hơn chút, cảm thấy bụng đói.
Cậu hỏi Tô Vũ Điệp: “Sao cậu lại trốn học?”
Tô Vũ Điệp ngây thơ đáp: “Tớ không trốn học, tớ đi hái lá bạch quả.”
“Xàm, rõ ràng là giờ học, sao cậu không ở trong lớp?” Trang Tử Ngang hỏi.
“Lớp tớ là giờ thể dục.” Tô Vũ Điệp cười giải thích.
Trang Tử Ngang lập tức cạn lời.
Ban nãy quá buồn, cậu hoàn toàn chẳng để ý sân trường có học sinh học thể dục hay không.
Chỉ nhớ dưới mấy cây bạch quả kia, chắc chắn khá yên tĩnh.
“Thế còn cậu? Sao cậu trốn học?” Tô Vũ Điệp tò mò.
“Tớ cũng không trốn học, xin phép cô giáo rồi, không muốn người khác thấy mình khóc.” Giọng Trang Tử Ngang đầy uất ức.
Rõ ràng đã giấu rất kỹ, tưởng rằng không ai phát hiện.
Ai ngờ, trên cây lại có một cô gái, nhìn thấu nỗi ưu tư của mình.
Tô Vũ Điệp hơi nghi ngờ, nhưng không tiếp tục hỏi, bỗng nói: “Vậy tớ dẫn cậu đi ăn ngon nhé, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Món ngon Tô Vũ Điệp nói đến chính là khoai tây chiên.
Khoai tây là món quà hào phóng mà thiên nhiên ban tặng con người, có thể làm món chính, cũng có thể làm rau.
Trăm nghìn cách chế biến, tạo ra vô số mỹ vị.
Cô bán hàng cắt khoai tây thành từng miếng nhỏ, cho vào chảo dầu chiên vàng ruộm.
Sau đó rắc bột tiêu, bột thì là, bột ớt, hành lá và mè trắng lên.
Vỏ giòn rụm, bên trong mềm dẻo.
Tô Vũ Điệp tự nhận là người sành ăn, nhấn mạnh khoai tây chiên phải thật cay mới sướng, yêu cầu cô bán hàng thêm ớt.
“Trang Tử Ngang, cậu đợi tớ xíu, tớ đi mua nước gas, Coca hay Pepsi?”
“Coca.”
Ai cũng biết, Coca chứa nhiều gas hơn, còn Pepsi thì ngọt hơn.
Hiện tại Trang Tử Ngang muốn uống nhiều gas.
Vài phút sau, đôi bạn mới quen ngồi bên bậc thang đá cẩm thạch, ăn khoai tây chiên.
Cô bán hàng rất thật thà, cho cực nhiều ớt.
Lưỡi Trang Tử Ngang gần như tê cứng, trán đổ mồ hôi lấm tấm.
Tô Vũ Điệp không khác gì, mặt đỏ bừng vì cay, uống ngụm lớn coca lạnh.
“Nói chuyện buồn của cậu cho tớ vui tí đi!” Cô gái đột nhiên chớp mắt long lanh nói.
“Cậu định rắc muối lên vết thương của tớ à?” Trang Tử Ngang bực bội đáp.
“Đâu, chia sẻ chuyện buồn có lẽ sẽ không buồn nữa.” Tô Vũ Điệp cắn ống hút.
Trang Tử Ngang quay đầu, nhìn gương mặt thanh tú của cô.
Vẻ ngây thơ vô hại, dễ dàng khiến người khác tin tưởng.
Cậu do dự một chút, từ từ mở lời: “Năm tớ 12 tuổi, tốt nghiệp tiểu học, vào một tối hè, bố tớ nói cả nhà sẽ du lịch biển, tớ chưa từng thấy biển, vui đến mức suốt đêm không ngủ được, thu dọn hành lý xuyên đêm…”
“Oa, bố cậu thật tốt, tớ cũng chưa từng thấy biển.” Tô Vũ Điệp tràn ngập mong ước.
“Nhưng sáng hôm sau tớ tỉnh dậy, phát hiện ba người họ đã đi rồi, hóa ra ‘cả nhà’ mà bố tớ nói, không bao gồm tớ.” Ánh mắt Trang Tử Ngang chợt tối sầm.
Tô Vũ Điệp: “…”
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Tô Vũ Điệp muốn an ủi, có điều không biết nói gì.
Cô dùng que xiên miếng khoai tây, đưa đến miệng Trang Tử Ngang: “Cậu muốn ăn thử của tớ không?”
“Không giống nhau sao?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.
“Không giống, đây là tớ đút cho cậu.” Đôi mắt Tô Vũ Điệp trong vắt như mặt hồ sau cơn mưa xuân.
Trang Tử Ngang nếm thử miếng khoai tây của cô, vị cay y hệt.
Nhưng lại chan chứa niềm ngọt ngào nho nhỏ, dâng trào trong lòng.
“Năm tớ 14 tuổi, thi đứng đầu khối, trường tổ chức họp phụ huynh, cô giáo muốn bố mẹ tớ phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm dạy con, thế mà bố tớ bảo mẹ đi, mẹ tớ bảo bố đi, cuối cùng hai người đều không tới.”
Trang Tử Ngang hồi tưởng chuyện cũ, mắt đỏ hoe.
Đó là buổi chiều xấu hổ nhất cuộc đời cậu.
Trên bàn học, những bài thi điểm gần như tuyệt đối đơn độc nằm, tuy không ai đoái hoài.
Khoác lên mình vầng hào quang, có điều chẳng tìm nổi một người thân cổ vũ.
Cậu như đứa trẻ bị ông trời bỏ rơi, đã lâu không nhận được tình yêu thương của bố mẹ, dần tuyệt vọng.
Dù giờ đây mắc bệnh hiểm nghèo, cũng không biết nên nói với bố hay mẹ.
Nỗi buồn này, là cái gai đâm vào tim Trang Tử Ngang, chưa từng thổ lộ cho ai.
Nhưng cô gái trước mặt, lại khiến cậu kỳ lạ tín nhiệm.
“Trang Tử Ngang, cậu chảy máu cam rồi, xin lỗi, chắc do khoai tây cay quá.”
Tô Vũ Điệp cuống quít lấy khăn giấy, giúp Trang Tử Ngang cầm máu.
Tay cô nhẹ nhàng đỡ ót Trang Tử Ngang, cẩn thận lau vệt máu nóng.
Trang Tử Ngang cảm nhận được, tựa hồ có dòng nước ấm áp, từ đầu ngón tay cô thấm đẫm da thịt.
Nỗi u uất sâu thâm tâm, chậm rãi tan biến.
Cầm máu xong, Trang Tử Ngang cảm ơn: “Cảm ơn cậu, nửa năm nay tớ thường xuyên chảy máu cam, không phải do khoai tây đâu.”
Tô Vũ Điệp móc xấp tiền, đếm sơ sơ, rút hai tờ lẻ, số dư nhét hết tay Trang Tử Ngang.
Giọng cô mềm mại: “Tớ để lại ít tiền đi xe về nhà, phần còn lại đều có thể mời cậu ăn, dù sao khi tớ buồn, tớ sẽ ăn thật nhiều đồ ngon, rồi không buồn nữa.”
Trang Tử Ngang cười: “Trên đời, những thứ không thể phụ lòng chỉ có tình yêu và ẩm thực, nhưng thân là con trai, tớ mời cậu nhé!”
“Không, hôm nay tớ mời cậu, lần sau lúc tớ buồn, cậu mời tớ.” Tô Vũ Điệp cứng đầu bĩu môi.
“Được thôi, tớ vốn dĩ không biết ngại.” Trang Tử Ngang vui vẻ đồng ý.
Hai người ăn xong khoai tây, uống xong coca, tiếp tục hành trình chinh phục ẩm thực.
Tô Vũ Điệp bước chân nhún nhảy, làn váy bay phấp phới.
Như chú bướm nhỏ, đang nhảy múa.
Thấy đồ ăn ngon là không thể rời mắt, thèm ch** n**c miếng, đúng chuẩn tín đồ ẩm thực.
Hai người vừa đi vừa ăn, từ xiên nướng đến bánh tráng, từ oden đến lẩu cay.
Khi Tô Vũ Điệp tiêu hết tiền, Trang Tử Ngang mua tặng cô cốc trà sữa dâu.
Bản thân cậu quá no, nên không uống nữa.
“Oa, Trang Tử Ngang, cái này ngon ghê!” Tô Vũ Điệp phóng đại khen ngợi.
“Cậu nói nhỏ thôi, đừng làm như chưa từng thấy thế giới bên ngoài chứ.” Trang Tử Ngang giả vờ chê bai.
“Thật sự rất ngon, cậu muốn thử không?” Tô Vũ Điệp nâng cốc.
“Tớ uống kiểu gì?” Trang Tử Ngang ngó ống hút ngập tràn vết răng.
Dẫu không bị cô cắn, hai người cũng không thể uống chung ống hút, mới quen có một tiếng, nam nữ thụ thụ bất thân.
Tô Vũ Điệp biến thành ảo thuật gia, lấy ra một chiếc ống hút đằng sau lưng: “Lúc mua coca, tớ xin thêm một cái.”
“Xoẹt”, cô cắm ống hút vào cốc.
“Nè, uống một hớp đi.”
Trang Tử Ngang nhìn đôi mắt trong veo của cô gái, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu hút.
Hương vị trà sữa lan tỏa trên đầu lưỡi, dư âm ngọt ngào đọng lại khá lâu.
Rõ ràng là cốc trà sữa dâu bình thường, cơ mà dường như ngon hơn mọi lần.
Dùng hai ống hút uống chung một cốc trà sữa, thường chỉ dành cho cặp đôi.
Cô làm vậy, là cố tình hay ngây thơ?
Trang Tử Ngang tự nhủ, nhan sắc của mình tuy không tệ, nhưng chưa đến mức khiến một nữ sinh xinh đẹp yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu đúng thì cô thật quá đỗi ngây thơ.
“Trang Tử Ngang, chúng ta coi là bạn rồi nhỉ?”
“Tất nhiên, cậu là người bạn đầu tiên tớ làm quen ở đây.”
Tô Vũ Điệp nói rất nghiêm túc, có điều Trang Tử Ngang không hiểu.
Người bạn đầu tiên là sao?