Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 5

Bầu trời trong xanh, mây trắng thong thả trôi.

Trang Tử Ngang và người bạn mới quen Tô Vũ Điệp đã ăn no nê các món ăn vặt, coi như bữa trưa.

Họ ngồi trên chiếc ghế dài ở trung tâm thương mại, tận hưởng ánh nắng buổi chiều.

Làn váy xếp ly xanh biển của Tô Vũ Điệp bị gió thổi nhẹ, lộ hai cẳng chân trắng như ngó sen, đôi chân đung đưa lên xuống, trông rất nghịch ngợm.

“Trang Tử Ngang, chiều nay cậu có tiết không?” Tô Vũ Điệp ngẩng đầu nhìn trời.

“Không về.” Trang Tử Ngang trả lời dứt khoát.

Sự nổi loạn sâu con người cậu bỗng trỗi dậy, cậu quyết định bỏ học nửa ngày.

Sau bao năm làm đứa trẻ ngoan, cuối cùng có thể buông thả một lần.

Ở bên cạnh bạn tốt, thú vị hơn nhiều so với ở trường.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cậu cảm nhận được niềm vui như vậy, khá k1ch thích.

“Vậy chiều nay bọn mình đi đâu?” Tô Vũ Điệp dịch gần Trang Tử Ngang hơn.

Mùi hương dịu nhẹ của thiếu nữ thoảng vào mũi cậu.

Bất tri bất giác, hai người xa lạ hóa “bọn mình”.

Trang Tử Ngang suy nghĩ, rồi hỏi: “Cậu thích câu cá không?”

Tô Vũ Điệp nhíu mày lắc đầu liên tục: “Không biết, tớ chưa từng câu con cá nào.”

“Vậy tớ dẫn cậu ra sông câu cá, tớ là cao thủ đấy.” Trang Tử Ngang tự biên tự diễn.

Kỳ nghỉ hè hàng năm, cậu đều về quê một thời gian, cùng ông nội đi câu cá, hưởng thụ cuộc sống thư thái.

Thực chất cậu không phải cao thủ, số cá cậu câu được trong đời đếm trên đầu ngón tay.

“Được thôi, cậu nhớ câu cho tớ con cá mè hoa siêu to nhé.” Khóe miệng Tô Vũ Điệp tạo thành đường cong xinh đẹp.

Nói đi là đi, Trang Tử Ngang đến cửa hàng ngư cụ, bỏ hơn 100 tệ mua cần câu đủ tiện nghi.

Nếu là khi trước, có lẽ cậu sẽ tiếc tiền, nhưng giờ không tiêu thì không kịp mất.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi, Tô Vũ Điệp kéo nhẹ áo Trang Tử Ngang: “Bọn mình mua thêm chút đồ ăn đi, có thể mang ra sông ăn.”

“Cậu là ma đói đầu thai à?” Trang Tử Ngang vô cùng bất lực.

Tô Vũ Điệp nhìn xuyên lớp kính của cửa hàng tiện lợi, vẻ mặt đáng thương cầu xin: “Chỉ mua xíu xiu đồ ăn vặt thôi, được không?”

Trang Tử Ngang đầu hàng: “Được, được, được, nghe cậu.”

“Tuyệt, mau đi nào.” Tô Vũ Điệp vui vẻ y hệt đứa trẻ.

Trang Tử Ngang bước vào cửa hàng, tùy ý mua một ít hạt, thịt bò khô, bánh quy trên kệ.

Dù sao cũng mới quen, cậu không biết cô nhóc này thích ăn gì.

Sát vách cửa hàng tiện lợi có hiệu sách nhỏ, Trang Tử Ngang ra ngoài, phát hiện Tô Vũ Điệp đang lướt điện thoại, xem mấy mẩu truyện tẻ nhạt, tự cười ngả nghiêng.

“Chà, cậu xem cái gì mà sâu sắc thế.” Trang Tử Ngang chế giễu.

Tô Vũ Điệp đương nhiên hiểu cậu nói ngược, phản biện: “Cuộc đời chỉ cần vui vẻ là được, sao phải sâu sắc?”

“Có lý, biết càng nhiều chưa chắc đã vui hơn.” Trang Tử Ngang đồng tình.

“Chuẩn, dù là nhà khoa học, nhà tư tưởng, hay triết gia, rốt cuộc đều phải chết.” Tô Vũ Điệp thuận miệng nói.

Là người trẻ, cô tựa hồ chẳng kiêng kỵ gì từ “chết”.

Trang Tử Ngang thoáng ngẩn người, sau đó lẩm bẩm: “Ừ, tớ cũng là người sẽ chết.”

Trường học được xây dọc theo núi, dưới chân núi chính là con sông chảy qua thành phố.

Nước xanh lững lờ, sóng gợn lăn tăn.

Nắng chiều chiếu xuống, mặt sông lấp lánh ánh vàng.

Trang Tử Ngang móc mồi, phóng khoáng vung cần câu, rồi ngồi xếp bằng trên những viên đá cuội bên bờ.

Tựa Khương Tử Nha câu cá tại sông Vị*, thần thái ung dung.

*Khương Tử Nha được nhắc đến như một khai quốc công thần tạo nên sự nghiệp hơn 800 năm của nhà Chu. Ông gắn liền với điển tích Thái Công câu cá hay còn được biết đến với hình tượng Lữ Vọng câu cá. (theo kenh14)

Bỗng dưng, tiếng cười như chuông bạc vang lên, khiến cậu mất tập trung.

“c** nh* tiếng thôi, đừng dọa cá sợ bơi đi.”

“Xin lỗi, mẩu truyện cười này hài quá, cậu xem nè.” Tô Vũ Điệp giơ điện thoại trước mặt Trang Tử Ngang.

“Người sâu sắc như tớ mà thèm xem mấy cái truyện cười trẻ trâu hả?” Trang Tử Ngang ghét bỏ đáp.

“Xem đi mà!” Tô Vũ Điệp nũng nịu cầu xin.

Trang Tử Ngang miễn cưỡng liếc nhìn, hai lần liếc, dẫn cậu bước vào con đường không lối thoát.

“Ha ha ha ha…”

Bất tri bất giác, hai cái đầu xúm lại, cùng đọc những câu chuyện ngớ ngẩn, cứ thế bật cười giống hai kẻ ngốc.

Tô Vũ Điệp rất dễ cười, dẫu là chuyện bình thường cũng đủ làm cô cười ngả nghiêng.

Trang Tử Ngang tự hỏi, vốn dĩ mình là người khó cười, nhưng bị cô nương kế bên cảm hóa, không nhịn nổi.

Sợ cười to quá dọa cá dưới nước sợ bơi đi, cậu vất vả cố nén.

“Trang Tử Ngang, lấy đồ ăn vặt của cậu ra nhé, tớ muốn ăn.” Tô Vũ Điệp đề nghị.

Trang Tử Ngang với túi nilon ngay cạnh: “Có hạt, bánh quy, thịt bò khô, cậu muốn ăn gì?”

“Cậu chọn giúp tớ đi, tớ thích tất.”

Kẻ tham ăn đều không kén chọn.

Trang Tử Ngang tùy tiện cầm một gói bánh quy, đưa cô.

Tô Vũ Điệp mở gói, vội vàng cắn một miếng: “Giòn ghê, cậu cũng ăn đi.”

“Bụng tớ no rồi, không ăn đâu.” Trang Tử Ngang kéo dài âm điệu.

Tô Vũ Điệp trực tiếp nhét một miếng vào miệng cậu, còn chê: “Lè nhà lè nhè.”

Bánh quy vừa giòn vừa ngọt, có điều dù ngọt thế nào vẫn không bằng nụ cười của cô nhóc.

Trang Tử Ngang quên bẵng thân phận cao thủ câu cá của mình, thản nhiên ngồi đọc chuyện cười cùng Tô Vũ Điệp.

Xem một lần chưa thỏa, phải xem lại lần nữa.

Như hai đứa đần độn, tìm kiếm niềm vui thuần khiết nhất, thẳng đến khi cổ đau không chịu nổi, cậu mới ngẩng đầu vận động tí.

Chợt nhớ việc chính, cậu nhấc cần câu, mồi đã bị cá ăn sạch.

Thời gian dần trôi tựa cánh hoa rơi rụng, bóng nắng trên mặt đất càng lúc càng nghiêng.

Trước kia, thời điểm đi học, Trang Tử Ngang cảm thấy buổi chiều đặc biệt gian nan, mà hôm nay từ trưa tới hoàng hôn, lại thoáng chốc.

Mặt trời lặn phía chân trời, tô điểm khuôn mặt thiếu nam thiếu nữ một đường viền vàng.

“Tớ phải đi chuyến xe buýt 6 giờ 10 về nhà.” Tô Vũ Điệp đứng dậy vươn vai.

“Tớ vẫn chưa câu được cá.” Trang Tử Ngang thì thầm.

“Tớ thấy cậu y con cá mè hoa, ngốc nghếch.” Tô Vũ Điệp cười nhạo.

Hai người rời bờ sông, men theo bậc thang dài trở về phố ăn vặt.

Ghé ngang tiệm bánh ngọt, Tô Vũ Điệp dừng chân, nhìn chằm chằm chiếc bánh kem tinh xảo trong tủ kính.

“Không phải chứ, cậu lại đói à?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.

“Không phải, cậu nói cậu không thân với gia đình, chi bằng mua bánh cho họ, ăn đồ ngọt sẽ lan tỏa niềm vui.” Tô Vũ Điệp nhìn cậu với ánh mắt chân thành.

Nếu là người khác đề xuất gợi ý này, Trang Tử Ngang chắc chắn từ chối ngay lập tức.

Hơn 10 năm tình cảm gia đình xa cách, một chiếc bánh nhỏ khó hàn gắn được.

Tuy nhiên đối diện ánh mắt của Tô Vũ Điệp, lại không nỡ thốt lời từ chối.

Cô nhóc này thật lòng muốn giúp cậu cứu vãn mối quan hệ gia đình.

Cô tin rằng, hơi ấm tình người có thể chiến thắng thế gian vô cảm.

Rốt cuộc, theo lời khuyên của Tô Vũ Điệp, Trang Tử Ngang mua một chiếc bánh dâu tây, giá cực đắt, khi thanh toán cậu còn khá xót tiền.

Hai người đến trạm xe buýt trước cổng trường, xe buýt số 19 vừa chạy tới.

“Trang Tử Ngang, tạm biệt.” Tô Vũ Điệp vẫy tay, sau đó nhảy lên xe.

“Tạm biệt, bạn của tớ.” Trang Tử Ngang cũng vẫy tay.

Nhưng giọng nói của cậu, chỉ cậu nghe thấy.

Quả là cô nhóc thú vị.

Chết rồi, quên xin số điện thoại cô.

Xe buýt ngày càng xa, cuối cùng biến mất giữa dòng xe cộ.

Bình Luận (0)
Comment