Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn.
Ánh đèn neon chiếu rọi bầu trời đen kịt.
Trang Tử Ngang xách chiếc bánh dâu tây, đến tiểu khu mẹ Từ Tuệ thuê. Cậu ngẩng đầu nhìn những ngôi nhà rực sáng, nhưng trong lòng không cảm nhận nổi chút ấm áp.
Bởi sẽ chẳng có ngọn đèn nào thắp sáng vì cậu.
Vừa bước vào cửa thang máy, cậu đã gặp mẹ mình đang kéo vali, vội vã xuống lầu.
Từ Tuệ, ở độ tuổi ngoài 40, ngày ngày bôn ba để mưu sinh, trông rất tiều tụy.
“Tử Ngang, mẹ có việc bận, con tự lo bữa tối hoặc về nhà nhé!”
“Nhà” mà Từ Tuệ nhắc, chính là chốn dung thân của Trang Văn Chiêu.
Trên danh nghĩa, quyền nuôi dưỡng Trang Tử Ngang thuộc về bố cậu.
“Mẹ, mẹ gấp không ạ? Có thể ăn bánh với con không?” Trang Tử Ngang nhìn mẹ với ánh mắt tràn trề hy vọng.
“Không kịp rồi, lần sau mẹ ăn với con.” Từ Tuệ liếc nhìn đồng hồ.
“Chỉ vài phút thôi cũng không được ạ?” Trang Tử Ngang cố gắng níu giữ mẹ.
“Không được, con đã 18 tuổi, là người lớn rồi, phải hiểu chuyện chứ.” Từ Tuệ nói xong, quay lưng bước đi.
Dõi theo bóng lưng mẹ, đáy mắt Trang Tử Ngang ẩn chứa nỗi cô đơn buồn bã vô hạn.
Nếu nói với mẹ chuyện đó, liệu thay đổi được gì không?
Chỉ khiến mẹ buồn phiền hơn thôi.
Sau khi lo hậu sự của mình, mẹ vẫn tiếp tục chống chọi phong ba.
Trong công việc, Từ Tuệ có một đồng nghiệp nam, cũng ly hôn, luôn theo đuổi bà.
Trang Tử Ngang nghĩ, phải chăng mình không xuất hiện, có lẽ mẹ sẽ không còn lo lắng nữa, trọn vẹn tận hưởng hạnh phúc.
Thời điểm mẹ tới tuổi xế chiều, sẽ có người chăm sóc.
Bản thân đã 18 tuổi, là người lớn rồi, đủ hiểu chuyện chưa?
Đắn đo hồi lâu, Trang Tử Ngang quyết định về nhà một chuyến.
Đôi vai non nớt của cậu không thể gánh vác chuyện lớn như vậy.
Người ta nói tình cha như núi, luôn có thể dựa dẫm lúc khó khăn.
Xách chiếc bánh dâu tây tinh tế, cậu không ngại vất vả, vượt qua nửa thành phố.
Gió đêm hơi lạnh, khiến cậu rùng mình.
Rời khỏi thang máy, Trang Tử Ngang phát hiện cửa nhà hé mở, ánh đèn vàng ấm áp từ phòng khách lọt ra.
“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật…”
Bài hát sinh nhật vui tươi vang lên trong phòng.
Trang Tử Ngang chợt nhớ, hôm nay là sinh nhật em trai Trang Vũ Hàng.
Theo phong tục quê nhà, ngày sinh của họ tính theo lịch âm.
Nhưng ở trường, giáo viên cùng học sinh thường nhớ mỗi ngày dương và thứ.
Chênh lệch tuổi tác giữa Trang Tử Ngang với Trang Vũ Hàng khá lớn, tình cảm anh em nhạt nhòa, như con thứ và con đích thời xưa.
Mấy năm trước, khi Trang Vũ Hàng tổ chức sinh nhật, Trang Tử Ngang nếu kịp thì đến ăn cơm, không kịp thì thôi.
Trong ngôi nhà kia, cậu giống người ngoài cuộc.
Giọng Trang Vũ Hàng vang lên: “Bố mẹ, mong rằng ba người gia đình chúng ta luôn hạnh phúc, bố mẹ mỗi năm đều phải tổ chức sinh nhật cho con nha.”
Quả nhiên, ở mắt họ, gia đình này chỉ có ba người.
Tần Thục Lan hỏi: “Chồng, cần gọi điện hỏi xem Tử Ngang có về không?”
Trang Văn Chiêu thờ ơ: “Thôi, chắc nó qua bên mẹ nó rồi, muốn về thì tự biết đường về.”
Ba người họ vui vẻ cắt bánh sinh nhật.
Tiếng cười nói tựa lưỡi dao, đâm nát trái tim Trang Tử Ngang.
Bấy giờ, cậu cảm thấy mình thật sự thừa thãi.
Bố cậu đang đắm chìm vào niềm vui sum họp, liệu mình có nên không hiểu chuyện, đặt tờ chẩn đoán bệnh hiểm nghèo trước mặt ông không?
Giá mà thế giới không có mình, chắc hẳn sẽ hoàn hảo cho gia đình ba thành viên của họ.
Không cần thỉnh thoảng làm cái gai, châm chọc họ.
Nội tâm Trang Tử Ngang u ám, định quay lưng rời đi, bỗng cửa nhà bị mẹ kế Tần Thục Lan mở ra, phát giác sự lúng túng của cậu.
“Tử Ngang, con về rồi, sao không vào nhà?”
Trang Tử Ngang đứng đờ, y kẻ đánh cắp hạnh phúc người khác bị bắt quả tang.
Cậu cúi đầu bước vào nhà, lễ phép gọi một tiếng “bố”.
Trang Văn Chiêu hờ hững đáp.
Mỗi lần bước qua cánh cửa ấy, cậu đều run rẩy, tưởng chừng đi trên lớp băng mỏng.
Tại bàn ăn, một chiếc bánh sinh nhật lớn được trang trí đẹp mắt, phủ đầy trái cây và chocolate sặc sỡ.
So với chiếc bánh nhỏ trong tay cậu, nó trông rất rẻ tiền, không thể đem lên được.
Trang Văn Chiêu trầm giọng: “Hôm nay là sinh nhật Vũ Hàng, con rửa tay rồi cùng ăn bánh đi!”
Trang Tử Ngang thấy không khí như đông cứng, ngột ngạt đến nghẹt thở.
Bầu không khí vui vẻ vốn có, do sự xuất hiện của cậu, bị phá vỡ nghiêm trọng.
Cậu ấp úng: “Mọi người ăn trước đi, con vào phòng lấy đồ.”
Nói xong, cậu chạy về phòng mình, đóng sầm cửa, cuối cùng mới thở nổi.
Nhằm làm tròn cái cớ ban nãy, Trang Tử Ngang lục ngăn kéo, tìm cây sáo trúc.
Đây là giải thưởng cậu nhận được lúc tham gia cuộc thi âm nhạc hồi nhỏ, nhiều năm không chơi, giờ đã quên hết.
Lát sau, Trang Vũ Hàng gõ cửa: “Bố mẹ bảo em mang bánh cho anh.”
Trang Tử Ngang hít một hơi sâu, mở cửa, giọng nói khô khan: “Vũ Hàng, cảm ơn em, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Trang Vũ Hàng bước vào phòng, ánh mắt dừng ở chiếc bánh dâu tây, ánh mắt ghét bỏ.
Từ nhỏ được nuông chiều, lại không cùng mẹ, cậu bé chẳng có cảm tình gì với anh trai.
Ấn tượng về anh, chỉ là đứa mọt sách học giỏi.
“Thực ra anh không cần về đâu, anh không thích về, em cũng không thích anh về.” Trang Vũ Hàng đầy ác cảm, bất mãn việc Trang Tử Ngang phá hoại hạnh phúc gia đình ba người họ.
“Anh đi đây.” Trang Tử Ngang cầm bánh và cây sáo, vội rời khỏi phòng.
Tần Thục Lan thấy thế, giả vờ quan tâm: “Tử Ngang, đêm khuya rồi, con đi đâu?”
Trang Tử Ngang dừng bước, nhìn sâu bố mình: “Bố, hiện tại việc học của con nặng, ở bên mẹ con tiện hơn, ba tháng nữa bố tới đón con về nhà được không?”
Trang Văn Chiêu hơi ngạc nhiên, cảm giác giọng điệu Trang Tử Ngang hôm nay rất quái lạ.
Ba tháng nữa, có lẽ cậu sẽ tốt nghiệp.
“Không đón cũng không sao.” Trang Tử Ngang thất vọng bổ sung một câu, nhanh chóng lao khỏi cửa.
Cửa thang máy vừa đóng, nước mắt đã lăn dài trên má.
Kỳ thực cậu cực ghen tị với Trang Vũ Hàng.
Mình rõ ràng có bố mẹ, dường như lại không có.
Tai họa ập đến, cũng không tìm được ai tâm sự.
Bước ra tiểu khu, chắc vì cảm xúc dâng trào, kích hoạt căn bệnh tiềm ẩn trong cơ thể.
Từng giọt máu ấm áp, từ mũi Trang Tử Ngang chảy xuống nền gạch xám.
Màu máu đỏ thẫm, tương tự màu tua rua đuôi cây sáo.
Ba tháng nữa, cậu sẽ không còn trên thế gian.
Việc có đón mình về nhà hay không, thực sự không quan trọng.
Thân xác này, bị đốt thành tro chôn, hay rải theo gió, chẳng đáng bận tâm.
Cuộc đời khổ như vậy, hẳn không có kiếp sau nhỉ.
Trang Tử Ngang cầm cây sáo, lang thang vô định giữa đêm.
Dùng rất nhiều khăn giấy, vẫn không thể cầm được máu.
Cậu chợt hồi tưởng buổi trưa, khi ở bên Tô Vũ Điệp, cậu cũng chảy máu cam.
Cô nhóc kia đặt tay lên ót cậu, ngón tay ấm áp, giúp cậu cầm máu một cách dễ dàng.
Nhớ nụ cười của Tô Vũ Điệp, trái tim cô đơn lạnh lẽo tựa hồ nảy sinh chút ấm áp.