Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tre già rắn rỏi. uốn thành hình én non mỏ vàng*.

*raw: 陈年硬竹, 扎成黄口新燕. Câu thoại skin Phi Diên Thám Xuân của tướng Lý Nguyên Phương (Vương Giả Vinh Diệu). Cảm hứng của trang phục này là: “Thiếu niên dùng diều xua tan u ám gọi ngày xuân về, thả diều theo gió đông” (thông điệp: hãy luôn tràn đầy sức sống, đón chào hy vọng). (nguồn: baidu)

Diều thời xưa gọi là Chỉ Diên*, nghe thật đậm chất thi vị.

*diều giấy

Về đến phòng trọ, Tô Vũ Điệp lấy từ trong túi ra tấm tre, giấy Tuyên Thành, dây gai, keo dán, nến, dao rọc giấy, bút vẽ và đủ loại dụng cụ.

Trình độ chuyên nghiệp, tới nỗi Trang Tử Ngang nhìn đến trợn mắt há mồm: “Cậu thực sự định tự tay làm một con diều á?”

“Dĩ nhiên rồi, tớ trông giống đùa à?” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp nghiêm túc.

Hồi nhỏ Trang Tử Ngang từng thả diều vài lần, toàn là mua sẵn.

Tự mình làm diều, căn bản chưa bao giờ thử.

Đơn giản là, do quá vụng tay.

Diều đã có lịch sử cách đây 2000 năm, đương nhiên vật liệu ban đầu không phải giấy.

Tới thời Tống, Minh, Thanh, nghề làm giấy phát triển, người người nhà nhà du xuân, đều thích thả Chỉ Diên.

Lưu truyền đến nay, không còn là một món đồ chơi nữa, mà trở thành nghệ thuật tao nhã.

Hơn 10 năm trước, được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia.

Trước tiên, Tô Vũ Điệp phác họa hình dáng con diều trên giấy Tuyên Thành, một con bướm to đùng.

Rồi căn cứ theo bản vẽ, dùng tấm tre chế tạo khung.

Thấy cô dùng nến hơ tấm tre, uốn từng tấm thành đường cong như ý.

Trang Tử Ngang hoàn toàn sốc nặng, tay cô nhóc này khéo léo ghê.

Cậu chẳng khác gì đứa ngốc, chỉ có thể đứng bên nhìn, không giúp được cái mô tê gì.

Tô Vũ Điệp đem dây gai cố định tấm tre, kết thành hình con bướm, lại dùng keo dán dính lên giấy Tuyên Thành, cắt mảnh thừa.

Hình dáng ban đầu của diều, cơ bản hoàn tất.

Muốn biến diều từ một món đồ chơi, thành kiệt tác nghệ thuật, quan trọng nhất chính là họa tiết trên đó.

Tô Vũ Điệp dùng bút chì phác nét, lấy màu acrylic và bảng pha ra, phối màu sắc mong muốn.

Kế tiếp, tay cầm bút, yên tĩnh vẽ tranh.

Xuân phong nhập hộ, lạc hoa vô thanh.*

*raw: 春风入户 (gió xuân vào nhà), 落花无声 (hoa rơi không tiếng)

Trang Tử Ngang đứng cạnh, im lặng ngắm góc nghiêng hoàn mỹ của Tiểu Hồ Điệp, không dám phát một tia tiếng động.

Khoảng khắc này, cậu mơ hồ thấy được một vị tiểu thư khuê các đang họa Chỉ Diên nghìn năm trước.

Dịu dàng đoan trang, yểu điệu đáng yêu.

Cậu hoàn toàn không ngờ, quá trình làm diều, có thể thơ mộng như vậy.

Tô Vũ Điệp cực kì kiên nhẫn, từng nét, tỉ mỉ vẽ hoa văn cho đôi cánh bướm.

Đống tre cùng tờ giấy thông thường, biến thành tác phẩm thủ công mỹ nghệ.

“Xong rồi, đẹp không?”

Vẽ hơn nửa tiếng, Tô Vũ Điệp mới buông bút, thở phào một hơi.

Một con bướm rất đỗi sống động, xuất hiện trước mắt Trang Tử Ngang.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu lợi hại quá.” Trang Tử Ngang khen không dứt miệng.

“Này là bà dạy tớ đấy, hồi nhỏ năm nào tớ cũng làm!” Tô Vũ Điệp hài lòng nhìn thành quả.

Tiếp đó cô cầm bút, viết dòng chữ nhỏ vào chỗ trống đã chừa sẵn.

Đồ ngốc Trang Tử Ngang.

Con diều thời xưa, quả thật có vô số người viết chữ lên trên, hầu hết đều là lời chúc tốt đẹp.

Chứ chả ai chửi người cả.

“Bình thường cậu chửi tớ thì thôi, sao còn viết lên diều?” Trang Tử Ngang bất mãn lầm bầm.

“Để diều cuốn cái ngốc của cậu đi, biết đâu sau này cậu sẽ thông minh hơn chút.” Tô Vũ Điệp cười gian xảo, cưỡng từ đoạt lí.

Trang Tử Ngang không chịu yếu thế, cầm bút viết dòng tương tự ngay cạnh.

Đồ ngốc nhỏ Tiểu Hồ Điệp.

Chữ Tiểu Hồ Điệp thanh thoát, chữ Trang Tử Ngang phóng khoáng, chỉ tiếc nội dung hơi trẻ trâu.

Bởi vậy, 12 chữ chen chúc cạnh nhau, thoạt nhìn đen sì một mảng, làm tổng thể màu sắc con diều có phần mất cân đối.

“Khó coi.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

Trang Tử Ngang lại cầm bút, chấm màu đỏ, vẽ trái tim giữa hai hàng chữ.

Nét chấm đỏ ấy, như điểm mắt rồng.

Màu sắc tức thì trở nên hài hòa hơn.

Tô Vũ Điệp nhìn trái tim giữa hai cái tên, mặt thoáng ửng hồng, ánh mắt thẹn thùng.

Chờ keo và mực khô, hai người liền đến bãi cỏ ven sông.

Trời xanh không mây, gió khẽ mơn man, quả là thời tiết thả diều lý tưởng.

Cậu chạy qua chạy lại trên cỏ vài lần, con diều bươm bướm, nhanh chóng bị gió mát nâng lên, dần bay cao.

Thực tế, nhiều loại Chỉ Diên mua trên mạng, chỉ có cái mã, ngắm thì tốt, chứ không thể thả được.

Tay nghề làm diều của Tô Vũ Điệp, khiến người ta khâm phục.

Nhìn diều bay lượn giữa không trung, càng ngày càng nhỏ, tựa như một chú bướm hàng thật.

Là người chứng kiến và “tham dự” quá trình làm diều, Trang Tử Ngang vô cùng mãn nguyện.

Niềm vui sướng này, diều mua sẵn không có cửa.

Cậu cười nói: “Mượn gió lành, đưa tớ lên chín tầng mây.”

Tô Vũ Điệp vẫn luôn ngẩng đầu nhìn, không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cất tiếng cười trong trẻo.

Trong mắt, ánh lên vẻ ngưỡng mộ.

Trên có mây trắng lững lờ, dưới có nước chảy róc rách.

Làm một con bướm nhỏ vui vẻ, tự do tung cánh giữa trời, thật tốt biết bao.

Sau khi diều bay cao, không cần tốn sức nữa, thi thoảng kéo nhẹ dây là được.

Trang Tử Ngang đưa ống cuốn dây trong tay cho Tô Vũ Điệp, để cô cũng cảm thụ một chút.

Tô Vũ Điệp vội vàng nhận lấy, lượn lờ trên cỏ, chạy tới chạy lui.

Cổ ngẩng đến mỏi rã rời, vẫn hớn hở cười khúc khích.

Hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản vậy thôi.

Trang Tử Ngang ngồi trên bãi cỏ, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái.

Nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, soi sáng toàn thân cô.

Từng sợi tóc hiện ra rõ rệt, đung đưa theo bước chân cô.

Nhành đào bên tai, hết sức kiều diễm.

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.*

*nhành đào mơn mởn, rực rỡ muôn hoa, theo chàng về nhà, yên bề gia thất. (cre: tapchisonghuong)

Đây là mẩu thơ nổi tiếng thuộc , miêu tả cảnh tượng cô nương trẻ tuổi xuất giá.

Trang Tử Ngang chợt nhớ lời mời làm phù rể tối qua của Lý Hoàng Hiên, đáy lòng bỗng trào dâng cảm giác đau nhói.

Dáng vẻ Tô Vũ Điệp mặc đồ cô dâu, nhất định đẹp đến ngất ngây.

Đáng tiếc bản thân lại không nhìn được.

Chàng trai có thể cưới cô, chắc hẳn kiếp trước cứu cả dải Ngân Hà.

Con diều ngày một cao, hóa thành một chấm nhỏ giữa đám mây, mặt trời cũng ngày một chói mắt, thấy không rõ.

Tô Vũ Điệp trả ống cuốn dây cho Trang Tử Ngang, rồi lấy dao rọc giấy từ balo ra.

“Cậu định làm gì?” Trang Tử Ngang giật mình.

“Cắt dây diều, con bướm mới thật sự được tự do.” Ánh mắt Tô Vũ Điệp trong veo.

“Diều này cậu làm lâu như vậy, cắt đi thì phí quá.” Trang Tử Ngang cố khuyên ngăn.

“Tớ tận hưởng trọn vẹn quá trình làm diều là đủ rồi, bây giờ tớ muốn nó bay xa hơn.” Tô Vũ Điệp kiên định trả lời.

Trong lòng cô, diều không phải món đồ chơi.

Dường như nó chính là con bướm có sinh mạng.

Trang Tử Ngang không khuyên nữa, sợ mình quá tục.

Tô Vũ Điệp không chút do dự, dứt khoát cắt đứt dây diều.

Con bướm ấy hoàn toàn mất sự trói buộc, phấp phới trong gió, hướng về bờ đối diện.

Mang theo tên Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp, đi tìm tự do.

Trên đời này, rất nhiều chuyện kết quả quan trọng hơn quá trình.

Giống như con người, sinh ra đều phải đối mặt với cái chết, nhưng cũng không vì thế mà chúng ta từ bỏ hưởng thụ cuộc sống.

Sống rực rỡ tựa hoa mùa hạ, chết an nhiên tựa lá mùa thu.

Trang Tử Ngang đút tay vào túi, nhìn con diều biến mất nơi chân trời, lại thu mắt, nhìn cô gái bên cạnh.

Rõ ràng nghe thấy tiếng trái tim mình rung động.

Bình Luận (0)
Comment