Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 23

Sắp tới giữa trưa, lại đến thời gian ăn cơm vui vẻ.

Tô Vũ Điệp rất muốn ăn buffet thịt nướng.

Cô lấy ví tiền, đếm một chút rồi nói: “Tớ giữ tiền đi xe, còn lại cho cậu hết, không đủ thì cậu bù thêm nhé.”

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Không cần cậu đưa tiền.”

“Không, lần trước tớ nói tớ mời mà.” Tô Vũ Điệp vẫn kiên trì.

Trang Tử Ngang bất đắc dĩ, bèn nhận lấy.

Cậu có kho bạc nhỏ của riêng mình, khoảng năm sáu nghìn tệ, tiết kiệm khá lâu, là tiền mừng tuổi của ông bà nội, với cả tiền tiêu vặt thỉnh thoảng mẹ cho.

Theo mức độ tiêu sài của cậu, chống đỡ ba tháng hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ cần mỗi ngày không la cà ăn chơi.

Thế nhưng từ khi quen biết đồ tham ăn này, chi tiêu nhiều hơn xíu, vượt dự tính của cậu.

Ăn đồ nướng thì phải tự tay làm, so với kiểu ăn khác, cảm giác tham gia hơi tăng.

Tô Vũ Điệp phết dầu lên vỉ nướng, xếp đủ loại thịt lên đó, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng xèo xèo.

Con mèo ham ăn này, thèm chảy cả “nước mắt”.

Khi thịt chín tới, cô gắp miếng đầu tiên, chấm sốt, dùng lá xà lách cuộn lại, đưa tới bên miệng Trang Tử Ngang.

“Nào, há miệng.”

Trang Tử Ngang ngoan ngoãn há miệng, đón nhận sự chăm sóc của cô.

Ba chỉ mỡ vừa, quyện lẫn rau sống tươi giòn, hoàn hảo trung hòa.

Miếng đầu tiên, là đại mãn nguyện.

Trang Tử Ngang không thể tự mình ăn, vì cậu đang bóc vỏ tôm hộ Tô Vũ Điệp.

Hai tay đầy dầu mỡ.

Động tác bóc vỏ tôm của cậu cực kì thành thạo, thịt tôm trong suốt, nhanh chóng chất đống trên đĩa trước mặt Tô Vũ Điệp.

Một màn này, thực giống cử án tề mi*.

*raw: 举案齐眉, thành ngữ TQ chỉ yêu thương thắm thiết

Khách khứa các bàn xung quanh, đều tràn ngập ánh mắt hâm mộ.

“Wow, đôi kia ngọt ngào ghê!”

“Bạn nữ xinh quãi, còn dịu dàng nữa.”

“Tiểu ca ca cũng đẹp trai nha, bóc tôm duyên thế cơ mà.”

Mấy lời bâng quơ ấy, khẽ khàng thỏa mãn niềm mơ mộng hão huyền của Trang Tử Ngang.

Giá như Tiểu Hồ Điệp thật sự là bạn gái mình, thì tốt biết bao.

Tô Vũ Điệp mắt điếc tai ngơ với những lời đó, giả vờ đảo đảo đồ ăn trên vỉ nướng.

Nhưng vành tai đỏ ửng, lại bán đứng cô.

Trang Tử Ngang vừa nuốt miếng đầu tiên, miếng thứ hai đã được đưa tới.

Cậu gắp trả: “Cậu ăn đi, không cần đút tớ đâu.”

“Cậu ăn miếng nữa đi, rồi tớ ăn.” Tô Vũ Điệp cố chấp.

Trang Tử Ngang bất đắc dĩ, đành há miệng thêm một lần.

Miếng thịt Tô Vũ Điệp đút, đặc biệt ngon miệng.

Cô rõ ràng là đồ tham ăn, vậy mà có thể nhịn, để cậu ăn trước.

Thật là cô nhóc đáng yêu.

Quán nướng này, trước kia Trang Tử Ngang từng đến một lần với Lâm Mộ Thi.

Lâm Mộ Thi là thiên kim tiểu thư, mười ngón không dính nước, sợ dầu bắn lên mặt, nên trốn rất xa.

Lúc đó cậu không chỉ phải nướng thịt, còn phải bóc vỏ tôm, cũng như rót nước.

Mà Lâm đại giáo hoa chả cần làm gì, chỉ việc mở mồm ăn là được.

Tiểu Hồ Điệp thì khác, vừa nhìn là biết người khéo tay, cũng sẽ xuống bếp.

Đồ ăn trên vỉ, luôn được cô điều chỉnh đúng độ chín hoàn hảo.

Bóc vỏ tôm xong, Trang Tử Ngang đi rửa tay.

Khi trở về phát hiện, Tiểu Hồ Điệp đã chia nửa phần tôm cho cậu.

“Uống gì nào? Vẫn là coca hả?” Trang Tử Ngang cười hỏi.

Tô Vũ Điệp nhẹ nhàng vẫy tay: “Cậu lại đây tí.”

Trang Tử Ngang cúi người: “Uống nước còn thần thần bí bí?”

Tô Vũ Điệp ghé vào tai cậu, môi hồng khẽ động, nói ra một ý tưởng táo bạo.

Đồng tử Trang Tử Ngang phút chốc co rụt.

“Cái gì? Uống…uống rượu?”

Tô Vũ Điệp tò mò chớp mắt: “Tớ nghe người ta nói, rượu uống ngon lắm, uống xong bay bay như tiên í.”

Từ nhỏ đến lớn Trang Tử Ngang đều là đứa trẻ ngoan, chưa từng đụng tới rượu.

Chỉ nghe người lớn nói, uống rượu sẽ mất kiểm soát.

Hai người mắt chạm mắt, điên cuồng đùa giỡn với nguy hiểm.

Cuối cùng Trang Tử Ngang cắn răng quyết tâm, uống rượu thì uống rượu.

Ba tháng cuối đời, cậu muốn phá vỡ hết thảy cấm kị, chẳng buồn làm bé ngoan nữa.

Nếu chết mà chưa nếm mùi say, quả là uổng phí một đời.

Dù sao bác sĩ Trần cũng nói, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống.

Niềm vui của việc buông xuôi, là niềm vui thật sự.

Quán nướng có rượu tự phục vụ, Trang Tử Ngang định lấy chai rượu trắng, sau lại bỏ xuống, đổi thành hai lon bia.

Vẫn đừng nên quá trớn.

Bia rót vào cốc, chất lỏng màu vàng, nổi bọt biển trắng, thoang thoảng hương lúa mạch.

Tô Vũ Điệp nâng cốc: “Trang Tử Ngang, mỗi ngày đều phải vui vẻ, cạn ly!”

“Cạn ly, bạn tốt của tớ.”

Hai người cùng chạm cốc, phát ra tiếng vang lanh lảnh, sau đó mỗi người ngửa đầu tu ừng ực.

Rượu vừa vào miệng, vị đắng ngắt trào ra, thêm chút nồng của cồn.

Trang Tử Ngang nhăn mày.

So với trà sữa và coca, thứ này cực khó uống, y hệt nước tiểu ngựa.

Trộm liếc Tô Vũ Điệp một cái, hai lông mày cô cũng nhíu lại gần nhau, thoạt nhìn không dễ chịu.

Hai người chạm mắt, chẳng ai nhận thua, cố nén khó chịu, uống cạn cốc rượu.

Mặt Tiểu Hồ Điệp, đỏ lên trông thấy.

Càng thêm đáng yêu.

“Trang Tử Ngang, rượu uống ngon không?” Tô Vũ Điệp thử hỏi.

“Đương nhiên uống ngon, ta thường uống ở nhà mà.” Trang Tử Ngang cố gồng giữ thể diện.

“Ừm, tớ cũng thấy uống ngon, muốn uống thêm, đợi tớ lấy hai chai nữa.” Tô Vũ Điệp đọ sức cùng cậu, rót đầy hai cốc.

Trang Tử Ngang nuốt nước miếng, trong lòng ngập tràn hối hận.

Aizz, chết vẫn sĩ diện.

Ăn hai miếng tôm, hai người lại chạm cốc, âm thanh giòn vang giữa không khí.

Họ ừng ực ừng ực tu sạch bia.

Khóe mắt còn liếc nhau nhằm giám sát, tránh đối phương ăn gian.

Khuôn mặt Tiểu Hồ Điệp thêm đỏ, cảm xúc cả người thêm phấn khởi, nói cũng nhiều hơn.

Cô liên tục ríu rít, kể Trang Tử Ngang truyện cười mình tàng trữ bao năm.

Cứ nói được nửa, chính mình đã cười ngả nghiêng trước.

Dẫu bia nồng độ thấp, nhưng với tay mơ Trang Tử Ngang, vài cốc xuống bụng liền choáng váng, gương mặt nóng bừng, Tiểu Hồ Điệp trước mắt tựa hồ biến thành hai.

Truyện cười không đầu không đuôi, vẫn ngu ngơ cười theo.

Chỉ cần cùng Tiểu Hồ Điệp ăn cơm, vốn là chuyện hạnh phúc rồi.

Bất tri bất giác, hai người uống hết hai lon bia.

Trang Tử Ngang gắng chống chọi men say, loạng choạng ra thanh toán.

Lúc trở về, phát hiện Tiểu Hồ Điệp nằm trên bàn, đầu gối lên cánh tay, mơ mơ màng màng, ngây thơ vô tội.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ đưa cậu về nhà ngủ.” Trang Tử Ngang đẩy đẩy cô.

“Trang Tử Ngang, cậu bế tớ đi.” Tô Vũ Điệp lắp bắp.

Khi còn tỉnh táo, bế cô không thành vấn đề, tuy nhiên bây giờ bản thân không bước nổi, lực bất tòng tâm.

Hai người chỉ có thể dìu nhau, lảo đảo rời quán nướng.

May thay nhà không xa, Trang Tử Ngang dùng sức chín trâu hai hổ, mới đưa được Tô Vũ Điệp nằm lên giường.

Cậu giúp cô cởi giày vải, kéo váy xuống một chút, che cặp đùi trắng nõn.

“Cậu ngủ ở đây nhé, tớ ra ngoài sofa.” Trang Tử Ngang khẽ dặn Tô Vũ Điệp.

Lúc này, Tô Vũ Điệp bất ngờ vòng tay ôm chặt cổ Trang Tử Ngang, ấn đầu cậu xuống.

Trang Tử Ngang không kịp phản ứng, bước chân nghiêng ngả.

Cậu ngã người cúi thấp, chạm vào đôi môi anh đào đỏ mọng kia.

Bình Luận (0)
Comment