Môi Tiểu Hồ Điệp, xúc cảm mềm mại mà ướt át.
Đại não Trang Tử Ngang ong một tiếng, nhất thời trống rỗng, máu toàn thân dồn dập cuộn trào, trái tim như thể muốn nhảy khỏi ngực.
Vỏn vẹn ba giây, đủ để khắc cốt ghi tâm.
Cô cướp đi nụ hôn đầu của cậu!
Tô Vũ Điệp lại không hề phát hiện, buông tay ôm Trang Tử Ngang ra.
Trang Tử Ngang ngẩng đầu, gương mặt nóng bừng.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái, cảm giác tưởng chừng nằm mơ.
Cậu giúp Tô Vũ Điệp đắp kín chăn, vội trốn khỏi phòng.
Rõ ràng là cô chủ động, kết quả chính mình giống như làm chuyện xấu.
Nằm trên sofa, Trang Tử Ngang trằn trọc, nửa ngày không ngủ nổi.
Trong đầu hiện đi hiện lại, xúc cảm ba giây ngắn ngủi ban nãy.
Cậu dứt khoát lấy tai nghe bluetooth, bật nhạc, hòng giúp bản thân bình tĩnh.
Sợ người bay đi xa, sợ người rời bỏ ta.
Càng sợ người mãi mãi lưu lại chốn này.
Mỗi một giọt lệ, đều chảy về phía người.
Chảy ngược xuống đáy biển của bầu trời.*
*lyric bài Đại Ngư (ost Đại Ngư Hải Đường)
Xen lẫn giai điệu buồn man mác, men say như thủy triều dần dần ập tới.
Trang Tử Ngang bước vào mộng đẹp, nữ chính trong mơ tất nhiên là Tiểu Hồ Điệp.
Khung cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, không thể miêu tả.
Không biết qua bao lâu, Trang Tử Ngang cảm thấy ngứa mũi, bỗng hắt xì.
Vừa mở mắt, liền thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Vũ Điệp.
Cô cầm một chiếc lông chim không biết kiếm ở đâu trong tay, không ngừng cười khúc khích.
“Cậu lại trêu tớ.” Trang Tử Ngang xoa xoa mũi.
“Đồ lợn lười, mặt trời sắp xuống núi rồi hẵng còn ngủ.” Tô Vũ Điệp làm mặt quỷ.
Chợt, Trang Tử Ngang cảm thấy là lạ, xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai.
Cậu vội đứng dậy, vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng.
Trước tiên giấu tang vật đã, tối xử lý sau.
Mất vài phút, Trang Tử Ngang mới ra ngoài,
Tô Vũ Điệp chú ý, hình như cậu thay quần.
“Trang Tử Ngang, cậu không nhân lúc tớ say, chiếm tiện nghi chứ?”
“Cậu không nhớ hả?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.
“Không nhớ rõ nữa, tớ chỉ biết ở quán nướng, vừa mở mắt liền ở trên giường cậu.” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp ngây thơ vô hại.
Trong lòng Trang Tử Ngang kêu oan.
Nào có ai như cậu, mượn rượu làm càn, cướp nụ hôn đầu của người ta, hiện giờ còn đổ lỗi ngược.
Cậu đành căng da đầu nói: “Người cậu toàn mùi rượu, thối hoắc, ai thèm chiếm tiện nghi?”
“Chính cậu cởi giày tớ.”
“Không cởi giày cậu ngộ nhỡ cậu làm bẩn giường tớ thì sao?”
Tô Vũ Điệp thầm nghĩ có lý, nên không truy cứu nữa.
Nhưng nhớ lại ánh mắt Trang Tử Ngang nhìn chân mình hôm qua, vẫn cảm thấy quái quái.
Bể cá tròn trên bàn, hai con cá vàng màu cam, tung tăng bơi lội.
Tô Vũ Điệp cầm thức ăn, ném một ít vào trong nước.
Chống cằm ngắm cá ăn, cô hâm mộ nói: “Đồ ngốc, cậu nhìn chúng nó vui chưa kìa, chẳng giống cậu tẹo nào.”
“Cậu đâu phải cá, sao biết chúng nó vui?” Trang Tử Ngang phản bác.
“Cậu đâu phải tớ, sao biết tớ không biết cá vui?” Tô Vũ Điệp nhanh nhảu bắt lời.
“Cậu đâu phải tớ, sao biết tớ không biết cậu không biết cá vui?”
Câu này của Trang Tử Ngang, làm Tô Vũ Điệp đơ nửa ngày, thiếu chút nữa cháy CPU.
Cô duỗi tay hung hăng véo tay Trang Tử Ngang, ai bảo cậu lắm mồm.
Trang Tử Ngang gào mồm than đau.
Quả nhiên, không thể giảng đạo lý với con gái.
“Trang Tử Ngang, tớ phải về rồi.” Tô Vũ Điệp liếc nhìn cửa sổ, hoàng hôn bắt đầu xuất hiện.
“Cần về sớm vậy sao? Tớ mời cậu ăn bữa tối nhá.” Trang Tử Ngang níu kéo.
“Không được, tớ phải kịp chuyến xe buýt lúc 6 giờ 10.” Ánh mắt Tô Vũ Điệp thoáng ẩn tia không nỡ, nhưng bắt buộc phải về trước khi trời tối.
Trang Tử Ngang hơi bất đắc dĩ, chỉ đành đưa cô về.
Hai người tới trạm xe buýt, ngồi trên ghế dài, vừa ăn lẩu Oden vừa chờ tuyến 19.
Tuy thâm tâm Trang Tử Ngang không muốn, cơ mà xe buýt chẳng dừng vì một người, từ góc phố chầm chậm lăn bánh.
“Tớ ăn nốt một viên.” Tô Vũ Điệp nhanh chóng nuốt viên chả, cắn tiếp miếng đậu phụ cá.
“Mai đến tiếp chứ?” Trang Tử Ngang vội hỏi.
“Mai có gì chơi?” Tô Vũ Điệp chớp chớp đôi mắt to.
“Có thể đi thư viện đọc truyện cười.”
Trang Tử Ngang buột miệng, sau đó lại cảm thấy chủ ý này thật tệ.
Đọc truyện cười, cái cớ quá trẻ con.
Hôm nay là cuối tuần, ít người đợi xe.
Cửa xe vừa mở, Tô Vũ Điệp liền bước lên.
Trang Tử Ngang nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, trong lòng vô cùng mất mát, lẽ ra nên rủ đi chỗ nào thú vị mới đúng.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, cô gái bỗng quay đầu.
“OK nhé, mai gặp ở cửa thư viện.”
Chiếc xe khởi động, chở cô gái đi xa.
Trang Tử Ngang xoay mấy vòng tại chỗ, vui đến phát ngốc, cực kì mong đợi ngày mai đến sớm hơn chút.
Dù đồng nghĩa với việc, khoảng cách cái chết của cậu gần thêm một bước.
Trên đường trở về, Trang Tử Ngang đánh một bát mì thịt bò coi như bữa tối, rồi tùy tiện mua cuốn tạp chí, từ từ giết đêm dài.
Khoảng 8 giờ, cậu nhắn Tiểu Hồ Điệp.
“Sáng mai muốn ăn gì?”
Y hệt lần trước, căn bản không đợi được phản hồi.
Qua hồi lâu, điện thoại đột nhiên đổ chuông inh ỏi.
Cậu vội vã cầm lấy, hóa ra là Lý Hoàng Hiên gọi video.
“Con trai, sao lại là cậu?”
Lý Hoàng Hiên trên màn hình tỏ vẻ buồn bực: “Nghe giọng điệu này, giống như rất thất vọng nhỉ.”
Bấy giờ Trang Tử Ngang mới cười trừ: “Không có, làm sao? Cuối tuần đi đâu chơi?”
“Chơi cái rắm, cậu không phải không biết, mẹ tớ bắt tớ học thêm.” Lý Hoàng Hiên oán giận nói.
Kế tiếp cậu liên tục lải nhải với Trang Tử Ngang, rằng lúc học thêm gian khổ nhường nào.
Cùng bầy học bá ngồi chung, suýt thì bị đè chết.
Trang Tử Ngang khuyên nhủ an ủi một phen, cậu mới ngừng nghỉ xíu.
“Thật muốn tìm người yêu.” Lý Hoàng Hiên chợt hỏi: “Con trai, cậu từng hôn nữ sinh chưa?”
“Hả? Tớ cũng chưa từng yêu, hôn… hôn ai được?” Trang Tử Ngang hơi chột dạ, lắp ba lắp bắp.
“Cậu nói xem môi con gái, sẽ có hương vị gì? Vị dâu tây à?” Lý Hoàng Hiên tò mò đoán.
“Chắc không, tớ nghĩ hẳn là vị bia.” Trang Tử Ngang không cần nghĩ mà nói.
“Đầu cậu bị kẹp cửa à, sao môi nữ sinh lại vị bia?” Lý Hoàng Hiên ném cho cậu ánh mắt khinh bỉ.
Hai người nói đông nói tây một trận, mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Trang Tử Ngang hồi tưởng ba giây khắc cốt ghi tâm buổi chiều, xác nhận lần nữa, môi nữ sinh quả thực là vị bia.
Tự dưng cậu nghĩ tới, trong tủ còn cất giấu thứ không thể để ai thấy.
Chạy nhanh vào toilet, đổ nửa gói bột giặt, hết sức vò.
Tình hình trong mộng, làm cậu mặt đỏ tim đập như cũ.
Nhưng cũng khá khó quên.