Cú tát của Trang Tử Ngang, hoàn toàn khiến Trang Vũ Hàng phát ngốc.
Thằng này ăn thuốc nổ à, còn là bao cát quen thuộc của mình không?
Ngay cả Tô Vũ Điệp cũng không ngờ, Trang Tử Ngang vốn hiền lành, lại đột nhiên ra tay.
Khách khứa xung quanh, đều không biết đầu đuôi câu chuyện.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Trang Tử Ngang đang bắt nạt trẻ con, không khỏi chỉ trỏ bàn tán.
“Người này bị gì vậy trời? Xuống tay với trẻ con nặng thế.”
“Báo cảnh sát gô cổ nó lại, để các chú giáo dục đi.”
“Để tôi quay video đăng lên mạng, dám đánh nhau giữa ban ngày ban mặt, coi trời bằng vung.
…
Nếu là trước đây, Trang Tử Ngang vẫn rất để ý ánh mắt người khác, dám chắc sẽ nhẫn nại giải thích.
Nhưng hiện giờ tâm tình cậu hoàn toàn thay đổi.
Mấy người xa lạ, thích nói gì thì nói, Who care?
Thời gian và sức lực của cậu có hạn, chỉ có thể dành cho người mình yêu thương và người yêu thương mình thôi.
Chủ quán bún nghe tin liền đến, kinh ngạc nhìn Trang Tử Ngang: “Tiểu Trang, sao cháu lại đánh em trai?”
Ông quen Trang Tử Ngang, tình huống gia đình họ cũng biết đôi chút.
Nên không giống người khác, chăm chăm chỉ trích.
“Xin lỗi chú ạ, cháu làm phiền chú rồi, bọn cháu sẽ rời đi ngay.”
Trang Tử Ngang bảo Tô Vũ Điệp chờ cậu, sau đó theo ông chủ đi thanh toán.
Trang Vũ Hàng chật vật bò dậy từ dưới đất, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Trang Tử Ngang.
Tuy nhiên cậu rốt cuộc mới chỉ 10 tuổi, thân hình hoàn toàn không phải đối thủ Trang Tử Ngang, đành tạm thời kìm nén cơn giận, định bụng về nhà mách bố mẹ.
Trang Tử Ngang đi khá lâu, vừa trở về liền kéo cổ tay Tô Vũ Điệp: “Đi thôi!”
Tô Vũ Điệp không hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo cậu rời quán.
Họ ra tới cửa, Trang Vũ Hàng phỏng chừng Trang Tử Ngang sẽ không quay lại đánh nó nữa, mạnh miệng gân cổ hét lớn: “Trang Tử Ngang, anh cứ liệu hồn, bố mẹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Trang Tử Ngang cười lạnh: “Họ không dạy dỗ mày, thì tao giúp họ, sau này đừng lởn vởn trước mặt tao, bằng không gặp mày lần nào đánh lần nấy.”
Nói xong lời tàn nhẫn, ung dung bước đi.
Cảm giác này, so với cam chịu sảng khoái hơn nhiều.
Tô Vũ Điệp còn chưa ăn hết bát bún Sa Oa, hơi hơi tiếc.
Trang Tử Ngang nhìn bộ dạng mèo ham ăn của cô, liền mua cho cô hai cây xúc xích nướng và một cây kem, mới tạm lấp đầy cái miệng nhỏ.
“Ê, sao tự dưng cậu động thủ, thật dọa người.”
“Bởi vì nó không chỉ nói tớ, mà còn láo lếu với cậu, tớ không cho phép người khác chửi cậu.” Trang Tử Ngang nghiêm túc trả lời.
Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới sực nhớ, hình như Trang Vũ Hàng nói cô không phải nữ sinh đứng đắn, Trang Tử Ngang mới động thủ.
Trong lòng cô, trào dâng một tia ngọt ngào.
Tiểu Vương Bát Đản*, đích thật thiếu đòn.
*lưu manh, hèn nhát
Chuyện không vui, hai người không nhắc thêm.
Quay về đường cũ, tiếp tục đến thư viện đọc sách.
Khoảng nửa tiếng sau, điện thoại Trang Tử Ngang đổ chuông, là Trang Văn Chiêu gọi tới.
Xem ra Trang Vũ Hàng đã về nhà mách lẻo.
Trang Tử Ngang dứt khoát từ chối, thậm chí bật luôn chế độ đừng làm phiền.
Tô Vũ Điệp nhằm dỗ cậu vui vẻ, tìm vài quyển truyện thiếu nhi.
Hai người ghé sát, cùng đọc sách, chia sẻ niềm vui.
Gặp đoạn hài hước, không dám cười quá to, bèn nhìn nhau mỉm cười.
Trang Tử Ngang thấy bóng mình phản chiếu trên con ngươi trong veo của Tiểu Hồ Điệp.
Ta thấy núi xanh đẹp vô cùng, liệu núi xanh có thấy ta vậy chăng?*
*câu thơ trong bài Hạ Tân Lang (Tân Khứ Tật nhà Tống)
Chẳng mấy chốc, Tô Vũ Điệp lén móc ra một gói kẹo hoa quả.
Bóc viên hương dâu tây, đưa tới bên miệng Trang Tử Ngang.
“Sao đem kẹo vào được?”
“Suỵt, nói nhỏ chút, ăn kẹo có thể quên đi ưu sầu.”
Viên kẹo dần tan trên đầu lưỡi, vị ngọt lan ra cả tim.
Hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt, phả thẳng vào mũi.
Ăn kẹo sẽ nghiện, Trang Tử Ngang biết, bản thân số kiếp đã định.
Một người chỉ sống được ba tháng, có quyền yêu sao?
Nắng ngả về tây, rèm cửa buông xuống.
Suốt buổi chiều, hai người đọc hết bảy tám cuốn truyện cười và truyện tranh.
Tựa như ăn thực phẩm rác, chẳng có dinh dưỡng, nhưng rất vui vẻ.
Ở bên người mình thích, thời gian luôn trôi nhanh hệt nước chảy.
Đến 5 rưỡi tối, Trang Tử Ngang trả sách, dẫn Tô Vũ Điệp rời khỏi thư viện, tiến về hướng trường.
“Trang Tử Ngang, cậu còn nhớ hôm nay mình đọc gì không?” Tô Vũ Điệp tung tăng nhảy qua từng ô gạch vuông.
“Không nhớ nữa, tớ quên sạch rồi.” Trang Tử Ngang cười đáp.
“Tớ cũng thế, ha ha ha ha….”
Khắp con đường, liên tiếp vang vọng tiếng cười.
Dưới ánh hoàng hôn, Trang Tử Ngang ngắm Tô Vũ Điệp nhẹ nhàng nhảy múa, cảm giác khung cảnh vô cùng dịu dàng.
Là ai, đưa cậu đến cạnh tớ?
6 giờ 10 phút, chuyến xe buýt số 10 đúng giờ xuất hiện.
Tiểu Hồ Điệp đứng trên xe, cách cánh cửa kính, lưu luyến vẫy tay tạm biệt Trang Tử Ngang.
Trang Tử Ngang cũng khẽ vẫy tay.
Xe buýt sớm đã khuất dạng, cậu vẫn ngây ngốc đứng tại trạm, trong lòng trống rỗng.
Một ngày của cậu, bị thời khắc 6 giờ 10 phút này, chia thành hai nửa rõ rệt.
Có Tiểu Hồ Điệp, và không có Tiểu Hồ Điệp, là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.
Qua loa đối phó bữa tối ở quán nhỏ ven đường, Trang Tử Ngang trở lại phòng trọ.
Bể cá thủy tinh, hai chú cá vàng không biết mệt mỏi bơi lội.
Trang Tử Ngang vừa cho ăn, vừa ngẩn ngơ trò chuyện cùng chúng.
“Cá nhỏ ơi, mày nói xem Tiểu Hồ Điệp có thích tao không?”
“Nếu thích, chúng mày thả bong bóng nhé.”
“Nếu không thích, chúng mày phải đứng dậy giải hộ tao bài phương trình bậc hai hai ẩn.”
Lấy điện thoại ra, phát hiện Trang Văn Chiêu đã gọi năm cuộc, còn gửi thêm 3 đoạn tin nhắn thoại 60 giây.
Trang Tử Ngang lười nghe ông lải nhải, trực tiếp bấm gọi lại.
“Không sai, nó do con đánh, bởi miệng nó hỗn láo đáng bị ăn đòn.”
“Thay vì mắng con, chi bằng bố tự suy ngẫm, bản thân có xứng làm cha không?”
“Nếu con đánh nó bị thương, thì bố đưa nó đi chữa đi, dù sao con mặc kệ, đòi tiền không có, đòi mạng càng không cho.”
…
Lúc Trang Tử Ngang nói chuyện với Trang Văn Chiêu, có thể nghe rõ tiếng Tần Thục Lan ngồi bên xót con, chửi bới om sòm.
Trong lòng cậu cười nhạt, chịu đựng các người hơn chục năm, tưởng tôi vẫn nhẫn nhục à?
Phát tiết một hồi, lại cúp máy lần nữa.
Sướng!
Đầu kia, Trang Văn Chiêu nghe tiếng tút dài, tức muốn nổ phổi.
“Nghịch tử, súc sinh, ông đây sao lại đẻ ra thứ như mày chứ?”
Phẫn nộ làm ông mất lý trí, căn bản không nghĩ nhiều, lý do tính cách Trang Tử Ngang thay đổi long trời lở đất.
Cũng căn bản sẽ không tự suy ngẫm, người cha như ông, làm tròn trách nhiệm nuôi con hay chưa.
Tần Thục Lan khóc sướt mướt: “Anh xem nó đánh Vũ Hàng thành cái dạng gì? Giờ vẫn chưa hết sưng, bảo bối tâm can của tôi!”
Trang Vũ Hàng đập mạnh xuống bàn: “Bố, mai bố đến trường họ, bắt anh ta về, để anh ta quỳ xuống chân con xin lỗi, rồi dùng thắt lưng quất tróc da anh ta.”
“Năm nào thi cử cũng đứng đầu thì sao? Đánh cả em trai mình, mai sau có khi dám đánh luôn cả lão tử ấy nhỉ?”
Trang Văn Chiêu giận tái mặt, không định dễ dàng tha cho Trang Tử Ngang.