Ánh bình minh ló rạng, gió may se se lạnh.
Thứ hai thường sẽ tổ chức lễ chào cờ, sau đó chính là họp buổi sáng, giữa ban giám hiệu với cán bộ học sinh, tổng kết tình hình học tập và sinh hoạt của tuần trước.
Từ khi Trang Tử Ngang ra sân trường tập hợp, ánh mắt luôn đảo quanh các lớp, mong tìm được bóng dáng Tiểu Hồ Điệp.
Kết quả lại làm cậu cực kì thất vọng.
Tiểu Hồ Điệp, cậu rốt cuộc là học sinh lớp nào vậy?
Vấn đề này, kỳ thật cậu đã muốn chính miệng hỏi Tô Vũ Điệp từ lâu, nhưng nghĩ đến chuyện cô cố tình giấu giếm, chắc hẳn có nỗi khổ riêng.
Chờ tới thời điểm cô muốn chia sẻ, tự khắc sẽ kể thôi.
Do mất tập trung, trên bục người ta nói cái gì, Trang Tử Ngang một chữ cũng không nghe lọt.
Thẳng đến lúc tan họp, cậu mới biết từ trong miệng Lý Hoàng Hiên, lớp 9 không được nhận cờ thi đua.
Từ khi học kỳ khai giảng tới nay, đây là lần đầu tiên.
“Chỉ là một biểu tượng danh dự thôi mà, giống như hoa hồng nhỏ hồi mẫu giáo, có gì to tát đâu?” Trang Tử Ngang cười nói.
“Bình thường thì chẳng sao, cơ mà đây là tuần đầu nhậm chức của lớp trưởng mới Tạ Văn Dũng, vừa lên liền xảy ra chuyện, cậu nhìn mặt cậu ta đi vắt được cả nước luôn rồi ấy.”
Lý Hoàng Hiên vẫn luôn ngứa mắt Tạ Văn Dũng, lúc này “có chút” hả hê.
Lớp 9 là lớp chọn, học tập, kỷ luật, vệ sinh đều đứng đầu khối.
Lá cờ thi đua treo ở góc lớp, chưa từng bị gỡ xuống.
Trước kia Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, đồng thời là cựu trưởng ban kỷ luật thuộc Hội học sinh, mọi người ít nhiều cũng nể mặt cậu.
Hiện tại lớp trưởng đổi thành Tạ Văn Dũng, cậu ta đi trao đổi với người của Hội học sinh, ăn không ít bơ.
Hoàn toàn không ai coi trọng cậu ta.
Nhiều học sinh lớp 9 có tinh thần tập thể, xem cờ thi đua tương đối cần thiết.
Tan họp, mọi người liền âm thầm bàn tán về Tạ Văn Dũng.
“Tớ nói có một số người, không có khoan kim cương thì đừng ôm đồ sành sứ*.”
*ý chỉ không có năng lực thì đừng ôm việc về mình
“Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, chúng ta có bao giờ bị mất cờ thi đua đâu?”
“Đang yên đang lành, Trang Tử Ngang tự dưng bỏ ngang không làm chi?”
…
Tạ Văn Dũng nghe thấy mấy lời này, khó chịu như thể ăn phải ruồi.
Vì sao trong mắt mọi người, cậu ngay cả xách giày cho Trang Tử Ngang cũng không xứng?
Tiết thứ tư buổi sáng, là tiết sinh hoạt lớp.
Ngày mai sẽ thi tháng, có khá nhiều việc cần chuẩn bị.
Tiếng chuông vào học vừa vang, Tạ Văn Dũng liền bước nhanh lên bục giảng, cầm miếng xốp lau bảng thay kinh đường mộc*, đập mạnh lên bàn giáo viên.
*xem phim cổ trang khi quan kết án thường đập 1 miếng gỗ á
“Mọi người trật tự, với tư cách lớp trưởng, tớ phân công nhiệm vụ sắp xếp phòng thi xíu nhé.”
Cậu ta thích treo hai chữ lớp trưởng bên miệng ghê.
Bạn học phía dưới, chẳng mấy ai để ý cậu.
Làm bài thì cứ làm bài, tán gẫu thì cứ tán gẫu, ngủ ngon thì cứ ngủ ngon.
Tạ Văn Dũng gắng gượng nói vài câu, lại phát hiện căn bản không người nghe, tức đến mức đập bàn dữ dội.
“Các cậu rốt cuộc có nghe tớ nói không?”
Lý Hoàng Hiên châm chọc: “Cậu lải nhải nửa ngày, một câu trọng điểm cũng không có, quỷ nó nghe.”
Tạ Văn Dũng nổi giận: “Trang Tử Ngang trước đây cũng nói nhảm không ít đâu, sao cậu vẫn vui vẻ nghe?”
“Đơn giản thôi, Trang Tử Ngang làm lớp trưởng tớ phục, cậu làm lớp trưởng tớ không phục.” Lý Hoàng Hiên giận ngược lại.
“Dựa vào cái gì? Tớ kém cậu ta ở đâu?”
“Cậu ấy có thể thi đứng thứ nhất khối, cậu có thể sao?”
Một câu, tung đòn chí mạng.
Sắc mặt Tạ Văn Dũng lúc xanh lúc trắng một hồi.
Mơ ước cái ghế lớp trưởng lâu như vậy, ai ngờ còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã phát sinh đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi.
Trước kia Trang Tử Ngang làm lớp trưởng, mọi người chả có cảm xúc gì.
Bấy giờ, mọi người mới nhận ra, cậu âm thầm cống hiến rất nhiều vì lớp.
Lâm Mộ Thi quay đầu: “Trang Tử Ngang, cậu làm lớp trưởng khá tốt, sao muốn từ chức?”
Trang Tử Ngang hơi nâng mắt: “Mệt, không muốn làm nữa.”
Câu trả lời này quá qua loa, khiến Lâm Mộ Thi vô cùng bất mãn.
Cô vạn lần không nghĩ tới, sự thật là những ngày sắp đến, Trang Tử Ngang có thể sẽ xin nghỉ thường xuyên, hoàn toàn không còn sức để cáng đáng vị trí lớp trưởng.
Càng ngày càng nhiều bạn học, đổ dồn ánh mắt nhìn Trang Tử Ngang.
“Trang Tử Ngang, vẫn là cậu làm lớp trưởng hợp nhất, bọn tớ đều phục cậu.”
“Chuẩn đấy, cậu cũng làm lớp trưởng hai năm rồi, nên đến nơi đến chốn.”
“Trang Tử Ngang tớ theo cậu, cậu có khó khăn gì à? Nói ra chúng tớ giúp cậu cùng nhau giải quyết.”
“Trước kia cậu giúp mọi người nhiều như vậy, gặp rắc rối đừng tự mình gánh vác chứ.”
…
Ở lớp 9, Trang Tử Ngang như ngọn hải đăng giữa biển.
Mỗi lần kiểm tra, cậu đều dùng hết khả năng, giành lấy hạng nhất toàn khối, nâng cao điểm trung bình lớp.
Cậu xuất sắc nhường này, vậy mà chẳng kiêu ngạo tự mãn.
Bạn học muốn hỏi bài cậu, cậu luôn không ngại phiền phức, kiên nhẫn giải đáp.
Làm lớp trưởng, cậu dẫn dắt các bạn trong lớp, cùng tham gia đại hội thể thao, cùng luyện tập tiết mục cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cùng làm báo tường, thường đạt thành tích nổi trội.
Bạn nào hoàn cảnh khó khăn hay thân thể đau ốm, đều được cậu quan tâm hỗ trợ.
Sự mạnh mẽ của cậu, lòng nhân hậu của cậu, khiến mọi người quên rằng, cậu cũng chỉ là thiếu niên bình thường, cũng sẽ có nỗi khổ tâm riêng.
Mỗi Lý Hoàng Hiên và ít bạn học mới biết, tình huống gia đình cậu, thực ra so với đa số người còn tệ hơn.
Tuần gần nhất, Trang Tử Ngang nhiều lần xin nghỉ lẫn vắng tiết, làm các bạn lờ mờ cảm nhận được, cậu nhất định đang gặp rắc rối.
Dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, Trang Tử Ngang chậm rãi đứng dậy.
Ngắm những khuôn mặt quen thuộc, lệ ngấn trào quanh vành mắt.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tớ rất ổn, không sao đâu.”
“Việc từ chức lớp trưởng do tớ cẩn thận suy xét rồi mới quyết định, không thể giúp đỡ mọi người đến tốt nghiệp, thực sự rất xin lỗi.”
“Lớp trưởng mới sẽ tiếp tục đóng góp vì lớp, xin mọi người ủng hộ và phối hợp với cậu ấy hơn, cũng cho cậu ấy thêm chút thời gian.”
Lúc nói tới phần sau, giọng cậu bắt đầu nghẹn ngào.
Xin lỗi, các bạn học thân ái.
Tớ có lẽ không thể tốt nghiệp cùng các cậu rồi.
Lý Hoàng Hiên đập mạnh xuống bàn: “Trang Tử Ngang, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao yếu đuối như đàn bà thế?”
Trang Tử Ngang đè vai cậu: “Đừng hỏi, rất nhanh cậu sẽ biết thôi.”
Cảm xúc trong phòng học, trở nên đặc biệt nặng nề.
Mọi người tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn rõ ràng cảm nhận được nỗi buồn của Trang Tử Ngang.
Tạ Văn Dũng đứng trên bục giảng, vẻ mặt xấu hổ.
Cậu một mực phân cao thấp với Trang Tử Ngang, không ngờ Trang Tử Ngang lại nói đỡ cậu.
Cũng có thể chính vì thế, cậu vĩnh viễn kém xa Trang Tử Ngang.
Tầm nhìn và lòng dạ, cách nhau vạn dặm.
“Chuyện gì vậy? Nguyên tòa nhà chỉ có lớp các cô các cậu ầm ĩ nhất!” Trương Chí Viễn xuất hiện bên cửa phòng học, thốt ra câu danh ngôn kinh điển của giáo viên.
“Thầy Trương, bọn em đang sinh hoạt lớp, hy vọng Trang Tử Ngang có thể làm lớp trưởng một lần nữa.” Lâm Mộ Thi lớn mật đứng dậy lên tiếng.
Vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh hưởng ứng.
“Đúng ạ, thầy Trương, bọn em không muốn Trang Tử Ngang nghỉ.”
“Tất cả các bạn trong lớp, duy chỉ có cậu ấy đủ uy tín.”
“Có phải trong nhà Trang Tử Ngang gặp chuyện không ạ? Bọn em đều sẵn sàng giúp cậu ấy.”
…
Trương Chí Viễn nghe thấy học sinh thao thao bất tuyệt, mũi không khỏi chua xót.
Ông phất tay, ra hiệu mọi người im lặng.
“Bạn học Trang Tử Ngang từ chức, là quyết định mà em ấy đã suy tính kĩ càng, chúng ta nên tôn trọng em ấy.”
“Mặc dù em ấy không còn làm lớp trưởng, nhưng sự cống hiến của em ấy hai năm qua với lớp, chúng ta sẽ không ai lãng quên.”
“Sau này, xin mọi người hãy giống như trước kia, tôn trọng và quan tâm em ấy.”
Nói xong lời này, Trương Chí Viễn xoay người rời khỏi phòng, lau nước mắt.
May mà nhịn được, không ở trước mặt cả lớp, khóc thành tiếng.