Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 29

Trương Chí Viễn đứng ở hành lang, cố gắng bình tĩnh, bỗng điện thoại trong túi đổ chuông.

Ông bắt máy, là phòng bảo vệ trường học gọi đến.

“Trang Tử Ngang, bác bảo vệ báo, có một cụ già tìm em.”

“Cụ già ạ?” Trang Tử Ngang nghi hoặc.

“Nghe nói hơn 70 tuổi rồi, em đi xem một chút đi!” Trương Chí Viễn đáp.

Trang Tử Ngang chạy một mạch ra cổng trường, khi thấy rõ người đang ngồi xổm trước phòng bảo vệ kia, nước mắt lập tức tuôn trào liên hồi, lã chã rơi xuống.

Cụ già đã quá tuổi thất tuần, mái tóc thưa thớt bạc phếch, mặt đầy nếp nhăn.

Ông mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh nhạt, chân mang đôi giày vải đế đen, tay cầm theo một cái rổ tre.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?”

Trang Kiến Quốc mừng rỡ đứng dậy: “Tử Ngang, ông nội lo cho con, nhất định phải đến thăm xem.”

Cụ ông ở nông thôn, muốn vào thành phố, phải chuyển xe ba lần.

Ông không dùng điện thoại, bèn hỏi đường tới trường học, chỉ biết cháu trai mình tên Trang Tử Ngang.

Bảo vệ trực cổng lên máy tính tra tên Trang Tử Ngang, tìm được chủ nhiệm lớp cậu là Trương Chí Viễn, đành phải tự mình báo tin.

Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, ôm chặt ông nội gầy trơ xương, khóc không thành tiếng.

Năm 5 tuổi, bố mẹ ly hôn.

Trang Tử Ngang bị đưa về quê, sống cùng ông bà nội nửa năm.

Trong vòng nửa năm ngắn ngủi tại nơi ấy, hai vị cụ già hiền lành, khiến cậu hiếm hoi cảm nhận được tình thân ấm áp.

Từ đó, tình cảm giữa hai ông cháu trở nên sâu đậm.

Sau này Trang Tử Ngang được gửi lại thành phố, Trang Kiến Quốc biết tình cảnh cậu ở nhà khó khăn, nên mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều xin cho cậu về quê một thời gian.

Hơn mười năm qua, phí sinh hoạt của Trang Tử Ngang, hầu hết đều dựa vào ông nội trồng trọt vất vả mà có.

Ông mới là người giám hộ thực thụ của Trang Tử Ngang.

Hai ngày này, Trang Kiến Quốc biết rằng Trang Tử Ngang không chịu trở lại nhà, gấp đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.

Ông thúc giục Trang Văn Chiêu đi tìm, Trang Văn Chiêu lại luôn qua quýt.

Bất đắc dĩ, ông dứt khoát tự đến thành phố một chuyến, muốn tận mắt thấy Trang Tử Ngang bình an.

“Ông nội, xin lỗi, là cháu không hiểu chuyện, để ông lo lắng.” Trang Tử Ngang nức nở nói.

“Bé ngoan, ông biết, chắc chắn ở nhà cháu chịu ấm ức rồi, cháu đừng sợ, ông đòi công bằng cho cháu.” Trang Kiến Quốc trìu mến vỗ về lưng Trang Tử Ngang.

Ông hiểu cháu mình, tính tình lương thiện, luôn giúp đỡ mọi người.

Làm ra chuyện phản nghịch như vậy, hẳn phải chịu oan ức cực lớn, hoàn toàn thất vọng về bố.

Chỉ là ông không biết, còn có một tin dữ.

Trang Tử Ngang căn bản không dám nói cho ông biết sự thật.

Lúc này, Trương Chí Viễn theo tới, chứng kiến cảnh ông cháu ôm nhau mà khóc, nghĩ đến bệnh tình Trang Tử Ngang, vành mắt lần nữa đỏ bừng.

Trang Tử Ngang lau nước mắt, nói với Trang Kiến Quốc: “Ông nội, đây là thầy Trương chủ nhiệm lớp ạ.”

Trang Kiến Quốc vội vàng hướng Trương Chí Viễn cúi người chào: “Thầy giáo, Tử Ngang nhà chúng ta làm thầy nhọc lòng rồi.”

Trương Chí Viễn tức thì đáp lễ: “Ông ơi không được, Trang Tử Ngang là học sinh xuất sắc nhất cháu từng dạy, cháu vô cùng tự hào về em ấy.”

Trang Kiến Quốc lấy mấy quả trứng gà từ trong rổ tre ra, bỏ vào tay Trương Chí Viễn.

“Thầy Trương, người làng quê chẳng có thứ gì quý, đây là trứng gà nhà tôi đẻ, thầy cầm về nhà nếm thử.”

“Đừng ạ đừng ạ, chúng cháu có quy định, không thể nhận quà.” Trương Chí Viễn nhanh chóng từ chối.

“Tử Ngang nhà chúng ta rất đáng thương, bố mẹ nó đều không thể quản nó, thầy giúp đỡ quan tâm nó nhiều chút.” Trang Kiến Quốc thỉnh cầu.

“Ông ơi, cháu biết rồi ạ.” Trương Chí Viễn hoàn toàn mất kiềm chế, xoay người lau nước mắt.

Ông không dám tưởng tượng, nếu ông cụ biết được sự thật tàn nhẫn, sẽ đau lòng thế nào.

Bác bảo vệ trong phòng thấy ông cụ chân thành chất phác, cũng cực kì cảm động.

Trang Tử Ngang đợi tâm trạng bình ổn, nói với Trương Chí Viễn: “Thầy Trương, em dẫn ông nội đi ăn trưa, buổi chiều ngộ nhỡ vướng bận…”

“Không sao, em đi đi!” Trương Chí Viễn điềm đạm nói.

Trang Kiến Quốc lại cảm ơn Trương Chí Viễn và từng người bảo vệ, mới cùng Trang Tử Ngang bước khỏi cổng trường.

Đến giờ ăn trưa, Trang Tử Ngang định ra quán, ông cụ nhất quyết không chịu, xót tiền.

Trang Tử Ngang không thể làm gì khác ngoài chạy đi mua hai quả mướp đắng với ông, rồi mang trứng gà nhà ông đẻ, trở về căn phòng trọ của Từ Tuệ làm món trứng tráng mướp đắng.

Trang Kiến Quốc ăn vui vẻ, khen ngợi tài nấu nướng của Trang Tử Ngang.

“Ông nội, con ở đây rất ổn, gần trường, sáng có thể ngủ thêm một lát, ông đừng khuyên con về nữa.” Trang Tử Ngang e dè.

Trang Kiến Quốc đánh giá gian phòng chật hẹp mà sạch sẽ, than thở: “Mẹ con mười ngày nửa tháng chẳng về nổi một lần, nghĩ một mình con cô đơn bên ngoài, trong lòng ông đây liền cảm thấy khó chịu.”

“Có cô đơn đâu ạ? Ở trường con có rất nhiều bạn bè, tất cả mọi người đều yêu quý con.”

“Chung quy bạn bè không phải người nhà mà!”

Trang Kiến Quốc rất muốn khuyên Trang Tử Ngang trở về, nhưng ông cũng biết, ở cái nhà kia, tình cảnh Trang Tử Ngang cực kì lúng túng.

Trang Tử Ngang 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành, có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn.

“Ba con nói hôm qua con đánh Vũ Hàng, thật sao?”

Trang Tử Ngang gật đầu: “Do nó chửi bạn con trước.”

Vẻ mặt Trang Kiến Quốc nghiêm túc: “Ăn xong ông đưa con về, nói chuyện này cho rõ ràng, chỉ cần con không làm sai, ông nội sẽ bênh con.”

Trang Tử Ngang do dự một chút, vẫn đồng ý.

Cậu không muốn để ông nội hơn 70 tuổi, vì việc nhỏ này lo nghĩ.

Còn chuyện ba tháng sau, thì ngày nào hay ngày nấy.

Hai ông cháu đứng trước cửa nhà, khiến Trang Văn Chiêu đặc biệt kinh ngạc.

“Bố, sao bố lại tới đây? Báo sớm với con một tiếng, con đến đón bố đi.”

Trang Kiến Quốc tức giận: “Con đuổi Tử Ngang ra khỏi nhà, còn không cho bố đến xem?”

“Bọn con không đuổi nó, là chính nó không muốn về.” Tần Thục Lan ra đón, ngoài cười nhưng trong không cười cất tiếng chào hỏi.

Còn chưa tới giờ học buổi chiều, Trang Vũ Hàng cũng ở nhà.

Ánh mắt mẹ con hai người nhìn Trang Tử Ngang, ngập tràn oán giận.

Đóng cửa phòng, Trang Văn Chiêu giận dữ quát Trang Tử Ngang: “Mày xem chuyện tốt mày làm đi, ông nội mày lớn tuổi như vậy rồi, vạn nhất dọc đường có chuyện gì bất trắc, mày gánh nổi trách nhiệm à?”

“Ai cho con la lối om sòm với cháu bố? Bố tự nguyện đến gặp nó.” Trang Kiến Quốc đập bàn trà.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trang Văn Chiêu rất biết điều, cúi đầu nửa ngày không lên tiếng.

Trang Kiến Quốc hẵng chưa nguôi giận, lại chất vấn: “Tất cả đều là thân sinh cốt nhục của con, con là người làm cha, không nên quá thiên vị.”

Trang Văn Chiêu giải thích: “Con là bố nó, con đang dạy dỗ nó.”

“Con xem con có điểm nào ra dáng người cha, con có tư cách gì dạy dỗ nó?” Trang Kiến Quốc kiên quyết giúp Trang Tử Ngang xả giận.

Trang Văn Chiêu lại câm nín.

Tần Thục Lan ở một bên nói: “Bố, bố phải đối xử bình đẳng*, Vũ Hàng cũng là cháu trai bố, bị Trang Tử Ngang tát một bạt tai, chuyện này nói sao ạ?

*raw: 一碗水要端平 (một bát nước cần cân bằng), thành ngữ TQ chỉ đối xử công bằng

Trang Vũ Hàng đáp: “Không sai, bây giờ mặt con vẫn đau, chả hiểu tự dưng anh ta lên cơn động kinh.”

“Câm mồm, nó là anh trai mày!” Trang Kiến Quốc giận tím mặt.

Ông không hiểu được, hai đứa này, sao có thể dạy con thành láo xược cỡ đấy.

Làm em trai, mà điểm cơ bản như tôn trọng anh trai cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment