Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 30

Sự việc ở quán bún hôm qua, Trang Văn Chiêu chỉ nghe lời nói từ phía Trang Vũ Hàng.

Trang Vũ Hàng đương nhiên không nói mình chủ động thêu dệt chuyện, mà tìm mọi cách chửi bới Trang Tử Ngang.

Ở trong miệng nó, Trang Tử Ngang quả thực cực kì tàn bạo, tội ác tày trời.

“Bố, bất kể nói thế nào, Trang Tử Ngang đánh Vũ Hàng, đây là sự thật, nó phải xin lỗi Vũ Hàng, bố không thể một mực bao che cháu.” Trang Văn Chiêu nói với Trang Kiến Quốc.

Trang Kiến Quốc cau mày, vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm con trai.

Ở trong miệng nó, Trang Tử Ngang là Trang Tử Ngang, Trang Vũ Hàng lại là Vũ Hàng.

Chỉ một điểm khác biệt nhỏ nhoi, liền dễ dàng đoán được Trang Tử Ngang ở cái nhà này, chịu đựng bao nhiêu áp lực.

Tần Thục Lan vì giúp con trai hả giận, trang bị đã được lắp rắp, ở một bên thêm dầu vào lửa.

“Giờ dám đánh em trai, mấy ngày nữa chắc dám đánh cả bố mẹ, sau đó chẳng phải muốn đánh nốt ông nội à?”

“Nhân phẩm tệ hại, đọc sách nhiều như vậy, tương lai chỉ tổ gây họa cho xã hội.”

“Trước khi nó mắc sai lầm lớn hơn, nhất định gia đình phải nghiêm khắc dạy dỗ.”

Thấy bà mặt mày cay nghiệt, Trang Kiến Quốc không thèm để ý, mà nhìn về phía Trang Tử Ngang.

“Tử Ngang, con nói với ông nội, tại sao muốn đánh Vũ Hàng?”

Trang Tử Ngang liếc Trang Vũ Hàng: “Bởi nó đáng ăn đòn.”

“Anh nói bậy gì vậy?” Trang Vũ Hàng lớn tiếng kêu gào.

Hiện tại nó có bố mẹ làm chỗ dựa, không nể nang ai.

Người ông Trang Kiến Quốc này, một năm chẳng gặp được Trang Vũ Hàng mấy lần, trong mắt nó chỉ là một lão hồ đồ mà thôi.

“Bố, bố xem thái độ Trang Tử Ngang này, không có tí hối cải nào à?” Tần Thục Lan nặng nề hừ một tiếng.

“Súc vật, làm sai còn mặt dày như vậy, mày thật sự không đem ông đây để vào mắt?” Trang Văn Chiêu chỉ mũi Trang Tử Ngang quát lớn.

Trang Kiến Quốc tức giận: “Sự tình vẫn chưa biết rõ, chúng mày sao lại hung hăng chỉ trích Tử Ngang?”

Tần Thục Lan quái gở nói: “Ông già ông cố tình thiên vị nó, tôi đây chỉ đành bất lực, mẹ con hai chúng ta thật là số khổ, bị các người liên thủ bắt nạt.”

Trang Văn Chiêu vẫn giữ chút lễ phép với bố, nén giận giải thích:

“Bố, chuyện này hôm qua không ít hàng xóm láng giềng thấy được.”

“Trang Tử Ngang không lo học hành, lại đi yêu đương con bé chẳng ra gì.”

“Kết quả bị Vũ Hàng bắt gặp, nó liền thẹn quá hóa giận, đánh đập tàn nhẫn, bản chất thật sự kinh tởm tột cùng.”

Trang Tử Ngang trợn tròn mắt, đột nhiên lớn giọng: “Bố nói ai chẳng ra gì?”

“Hả?” Trang Văn Chiêu sửng sốt.

Con gái không đứng đắn, là hình dung của Trang Vũ Hàng với Tô Vũ Điệp.

Trang Văn Chiêu nghe thế thì lặp lại, không ngờ phản ứng Trang Tử Ngang dữ dội đến vậy.

“Trẻ con, không học hành tử tế, lại đi lêu lổng với con gái, sau này không chừng còn làm ra mấy chuyện bẩn thỉu không dám nhìn người ta.” Tần Thục Lan vẫn còn ở đó đổ thêm dầu vào lửa.

Những lời này, tương đối quá đáng.

Cái gọi là “chuyện bẩn thỉu không dám nhìn người ta”, không cần nói rõ, mọi người đều hiểu.

Trang Tử Ngang siết chặt nắm đấm, hận không thể xông lên, hung hăng tát mẹ kế hai bạt.

Đồng thời trong lòng cậu rất hổ thẹn với Tiểu Hồ Điệp, vì cậu mà bị liên lụy, bị người này mắng chửi.

Trang Kiến Quốc cuối cùng đã rõ, tại sao Trang Tử Ngang phải bỏ nhà ra đi.

Giả sử đổi lại là ông, sống ở gia đình như vậy, cũng sẽ cảm thấy hít thở không thông.

Sống hơn 10 năm, Trang Tử Ngang rốt cuộc nhận bao nhiêu sự lạnh nhạt?

Nghĩ đến đây, ông hết sức đau lòng.

Trang Tử Ngang liếc xéo Trang Văn Chiêu: “Bố, chuyện hôm qua, bố đã thực sự tìm hiểu chưa?”

Trang Văn Chiêu thề son sắt: “Tất nhiên, nhiều người thấy như vậy, mày tát Vũ Hàng một cái trước mặt mọi người.”

“Không phải, bố chưa từng tìm hiểu.” Trang Tử Ngang thất vọng lắc đầu: “Ở sâu nội tâm bố, sớm đã xác định, Trang Vũ Hàng là con trai bảo bối của bố, con bất luận làm cái gì cũng sai.”

“Vớ vẩn, tao đối xử bình đẳng với cả hai.” Trang Văn Chiêu mạnh miệng nói.

“Bố soi lương tâm, xem lời này chính bố có tin được không?” Trang Tử Ngang cười lạnh.

Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Trang Tử Ngang, Trăng Văn Chiêu chột dạ.

Bất kể ông cưỡng từ đoạt lí, khéo léo ngụy biện thế nào, vẫn không che giấu nổi sự thật phân biệt đối xử giữa hai đứa con trai.

“Nếu bố thực sự nguyện ý tìm hiểu chân tướng câu chuyện, thì phải biết quán bún kia, có camera.” Giọng Trang Tử Ngang bỗng trở nên điềm tĩnh.

Trang Văn Chiêu nghe vậy, biểu tình cứng ngắc.

Ánh mắt Trang Vũ Hàng, dần bất an.

Trang Tử Ngang dừng mắt trên mặt Tần Thục Lan: “Dì Tần, có muốn thưởng thức một chút, tư thế tôi đánh con trai bà phóng khoáng oai phong cỡ nào không?”

Nói xong cậu liền lấy điện thoại, mở đoạn video.

Hôm qua lúc Trang Tử Ngang đi thanh toán, khá lâu mới quay lại.

Hóa ra cậu hỏi xin chủ quán video giám sát.

Trang Tử Ngang biết rõ tính cách Trang Vũ Hàng, không ném bằng chứng vào mặt nó, nó tuyệt đối không thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Chị cùng anh ta chơi với nhau, mập mà mập mờ, xem ra cũng chả phải nữ sinh đứng đắn gì nhỉ?”

Giọng điệu ngạo mạn hỗn láo của Trang Vũ Hàng, vang lên từ loa điện thoại.

Quá trình hai người nảy sinh mâu thuẫn lẫn xung đột, đều được camera ghi lại rõ ràng.

Trang Tử Ngang không thể nhịn nổi, tát nó một cái.

Trang Kiến Quốc phẫn nộ: “Đánh đánh lắm, nếu Tử Ngang không động thủ, còn là đàn ông sao?”

Trang Văn Chiêu cạn ngôn.

Cho dù ông lại thiên vị, vẫn có thể nhìn ra được, Trang Vũ Hàng nhiều lần khiêu khích, thiếu điều chủ động muốn ăn đòn.

Tần Thục Lan há hốc miệng, nhất thời không tìm được cái cớ hợp lý, chỉ đành tạm trầm mặc.

Bà đang nghĩ, Trang Tử Ngang đúng là thâm hiểm, còn lưu cả video giám sát.

Tương lai cạnh tranh gia sản, Trang Vũ Hàng chắc chắn không phải đối thủ của nó.

“Trang Văn Chiêu, bây giờ mày rõ rồi chứ, hai đứa con trai, ai thiếu dạy dỗ?” Trang Kiến Quốc lạnh lùng nói.

“Bố, con bận công việc, chuyện này trong chốc lát không thể biết rõ được, Vũ Hàng vẫn là trẻ con, cũng không cố ý.” Trang Văn Chiêu chột dạ biện minh.

“Nó muốn đuổi anh trai nó ra khỏi nhà, còn không cố ý?” Trang Kiến Quốc nổi trận lôi đình.

Trang Văn Chiêu thấy tình hình này, lại thiên vị Trang Vũ Hàng, thực sự không phản bác nổi.

Ông bèn ngoắc tay: “Vũ Hàng, con qua đây xin lỗi Trang Tử Ngang, chuyện này coi như hết.”

“Anh ta đụng đến con, dựa vào cái gì bắt con xin lỗi?” Trang Vũ Hàng cứng đầu như cũ, chết cũng không nhận sai.

“Không cần, con không cần bất cứ kẻ nào xin lỗi.” Trang Tử Ngang nhàn nhạt lắc đầu.

Xin lỗi có ích gì? Vừa không thể ăn vừa không thể mặc.

Khi lời nói không bảo vệ được lòng tự trọng, thì nắm đấm chính là vũ khí cuối cùng.

Ngay trước mặt Trang Kiến Quốc, Trang Tử Ngang không muốn dây dưa nữa, tránh làm ông cụ đau buồn.

“Ông nội, con không muốn ở đây thêm, chúng ta đi thôi!”

Trang Kiến Quốc dứt khoát gật đầu: “Ừ, chúng ta đi, cái nhà này không trở về cũng được.”

Dứt lời, hung dữ lườm Trang Văn Chiêu một cái sắc lẹm.

Trang Tử Ngang đỡ Trang Kiến Quốc, không thèm quay đầu mà bước khỏi cửa.

“Bố, hay để con đưa bố về quê?” Vẻ mặt Trang Văn Chiêu áy náy.

“Khỏi, nếu mày có thời gian rảnh, tốt nhất dạy dỗ lại con nhiều hơn đi.” Trang Kiến Quốc kiên định bước đi.

Hai ông cháu đi xa, để lại một nhà ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Bầu không khí đặc biệt nặng nề.

“Bố, con ngứa mắt Trang Tử Ngang lắm rồi đấy!” Trang Vũ Hàng vẫn tức giận bất bình.

Trang Văn Chiêu vung tay tát một cái: “Im mồm, nó là anh trai mày!”

Bình Luận (0)
Comment