Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 31

Bước ra từ trong nhà, Trang Kiến Quốc tràn đầy áy náy nói với Trang Tử Ngang: “Tử Ngang, ông nội chưa chăm sóc tốt cho con, để con phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.”

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Ông nội, con không sao, bây giờ con chuyển ra ngoài ở một mình, rất tự do hạnh phúc.”

Cậu nhìn ông lão đầu đầy tóc bạc, trong lòng chua xót.

Ông bà nội ở nông thôn cày ruộng, nhịn ăn nhịn dùng, nhằm nuôi cậu học.

Ân tình sâu nặng như biển cả ấy, lại chẳng có cơ hội báo đáp.

Trang Kiến Quốc bỗng cười híp mắt nói: “Tử Ngang, cô bé ngồi ăn cơm cùng con trong video, thật sự là bạn gái con hả?”

Trang Tử Ngang đỏ mặt: “Không phải ạ, cậu ấy là bạn thân con, tên Tiểu Hồ Điệp.”

“Tiểu Hồ Điệp? Tên đáng yêu ghê.” Trang Kiến Quốc vừa nhìn vẻ mặt Trang Tử Ngang, liền đoán ra được tâm tư thiếu niên.

Trong mắt các cụ già, việc người trẻ yêu đương, ngược lại càng thêm cởi mở.

Dẫu sao ngày xưa ở nông thôn, 17 18 tuổi cưới vợ gả chồng đếm không xuể.

Trang Tử Ngang đã thành niên, tại độ tuổi này mà có crush, là chuyện thường tình.

Trang Kiến Quốc gạt chuyện không vui ban nãy sang một bên, chuyển hẳn đề tài.

“Nếu con thích con gái nhà người ta, thì rủ con bé đi chơi nhiều vào.”

“Hồi trẻ ông muốn tán tỉnh bà con, ngày nào cũng bị bố vợ cầm gậy đuổi chạy khắp làng.”

“May nhờ cái mặt dày này, cuối cùng mới ôm được mỹ nhân về đấy.”

Trang Tử Ngang im lặng lắng nghe, nhưng trong lòng buồn bã.

Chỉ còn ba tháng để sống, cậu đã mất tư cách theo đuổi cô gái mình thích rồi.

Đi ngang qua một cửa hàng điện thoại, Trang Tử Ngang kéo Trang Kiến Quốc: “Ông ơi, con mua cho ông cái điện thoại nhé, như vậy mình tiện liên lạc hơn.”

Trang Kiến Quốc hơi đắn đo, sau đó gật đầu: “Được.”

Chuyện mua điện thoại, trước đây mọi người từng khuyên ông vài lần.

Tuy nhiên ông cụ tiếc tiền cước hàng tháng, bảo ở nhà có điện thoại bàn là đủ.

Sau chuyện xảy ra lần này, ông rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.

Có thể liên lạc với Trang Tử Ngang bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, đỡ phải lo lắng.

Vào trong cửa hàng, dưới sự tư vấn của nhân viên, họ chọn chiếc tiện dụng nhất cho người già.

Màn hình lớn, bàn phím lớn, loa cũng lớn.

Tính cả chi phí làm SIM, chỉ hơn 200 tệ.

Trang Kiến Quốc muốn tự trả, Trang Tử Ngang nhất định không chịu, giành quét mã thanh toán trước.

Dù hầu hết số tiền của cậu đến từ ông nội, nhưng khoảng thời gian ít ỏi còn lại, cơ hội cậu báo hiếu thật sự chẳng còn mấy.

Ngồi trên băng ghế trước cửa hàng, Trang Tử Ngang hướng dẫn ông nội cách dùng điện thoại.

Cậu lưu số di động của mình vào danh bạ, chỉ cần nhấn nút menu ở góc trên cùng bên phải liền xuất hiện.

Rồi ấn nút màu xanh lá, là có thể gọi.

Tổng cộng chỉ có hai bước, rất dễ nhớ.

Trước kia ông dạy con cách dùng đũa, cách buộc dây giày, giờ ông già rồi, để con dạy ông cách dùng điện thoại.

Trang Kiến Quốc sợ ảnh hưởng việc học của Trang Tử Ngang, bèn đề nghị về quê.

Trang Tử Ngang tiễn ông ra trạm xe buýt.

“Tử Ngang, còn ba tháng nữa, con sẽ được nghỉ hè nhỉ?” Trang Kiến Quốc cười hớn hở hỏi.

“Ba tháng á!” Trang Tử Ngang khẽ rùng mình.

Đối với kỳ hạn này, hiện tại cậu cực kì mẫn cảm.

Trang Kiến Quốc nào có biết tâm tư của cậu, tiếp tục nói: “Bà nội con nuôi cả đống gà, cứ bảo đợi con được nghỉ hè, gà lớn rồi, sẽ hầm gà tần thuốc bắc cho con ăn.”

Nghe xong lời này, lần thứ hai mắt Trang Tử Ngang nhòe lệ.

Nếu mà ông bà biết…

“Cô bé Tiểu Hồ Điệp kia, con thật lòng thích người ta, thì con trai phải chủ động chút.”

“Nghỉ hè rồi, dẫn con bé về quê chơi, cho bà con vui.”

“Ông già này, còn muốn sống nhìn con kết hôn, bế chắt nha!”

Từng lời dịu dàng của ông, tựa lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang che miệng, dốc sức kìm nén tiếng khóc.

Trang Kiến Quốc thấy vậy, tưởng cậu không nỡ xa mình, liền an ủi thêm mấy câu.

Đứa trẻ này, cũng không phải không gặp lại nữa.

Cuối cùng, xe buýt tới.

Trang Tử Ngang nước mắt lưng tròng: “Ông nội, ông và bà nội nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

Trang Kiến Quốc mỉm cười hiền hậu: “Ừ, ba tháng nữa được nghỉ hè, sớm về đấy!”

Xe buýt lăn bánh xa dần, Trang Tử Ngang ngồi ở trạm hồi lâu.

Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh, ông bà biết tin dữ, khóc tê tâm liệt phế.

Quá đỗi tàn nhẫn.

Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.

Trang Tử Ngang hồn bay phách lạc đi về trường, ngang qua phòng bảo vệ, chợt nhớ ra một việc.

Cậu ghé đầu hỏi bác bảo vệ đang trực ban: “Bác ơi, buổi sáng lúc ông nội cháu đến, các bác có thể tìm được lớp cháu bằng tên đúng không ạ?”

Bác gật đầu: “Đúng rồi, hệ thống máy tính có thông tin của mỗi học sinh.”

“Vậy bác tìm giúp cháu một người được không ạ? Tên của bạn ấy là Tô Vũ Điệp.” Trang Tử Ngang khẩn cầu nói.

Bác đồng ý, xoay người tra cứu máy tính.

Lát sau, trên màn hình hiện lên bốn chữ to đùng.

Không tìm thấy người!

Trang Tử Ngang lập tức trừng hai mắt, không thể tin nổi.

Sao lại thế được?

Cảm ơn bác xong, cậu rời phòng bảo vệ, quay về lớp học.

Dọc đường, đầu cậu ngập tràn dấu chấm hỏi, cuối cùng cưỡng chế viện cái cớ hợp lý.

Chắc cô có hai tên.

Giống Lý Hoàng Hiên, hồi bé cậu ấy tên Lý Siêu, sau lại cảm thấy tên này khá phổ biến, đến hơn 10 tuổi mới đổi.

Thành ra bây giờ người lớn trong nhà cậu ấy, đều gọi cậu ấy là Siêu Siêu.

Hẳn Tô Vũ Điệp cũng là tên cô lúc nhỏ, hiện tại đã đổi.

Chuẩn, nhất định như vậy.

Chứ không còn cái cớ nào hợp lý hơn?

Khi Trang Tử Ngang trở về lớp, tiết đầu buổi chiều bắt đầu rồi.

Trương Chí Viễn đã báo trước với các giáo viên bộ môn, rằng gần đây nhà Trang Tử Ngang có chuyện, giáo viên đang dạy cũng chẳng hỏi nhiều, mau chóng cho cậu ngồi về chỗ.

“Con trai, cậu lại chạy đâu đấy?” Lý Hoàng Hiên hạ giọng hỏi.

“Ông nội tớ từ quê lên.” Trang Tử Ngang trả lời tóm gọn.

“Tiểu Hồ Điệp của cậu tới tìm cậu đó, nhưng cậu không ở lớp, nguyên đám con trai hâm mộ cậu muốn chết.”

Đừng nói nam sinh khác, ngay cả Lý Hoàng Hiên đang thuật lại, cũng đỏ hết mắt.

Được cô gái xinh đẹp như vậy quan tâm, quả là chuyện hạnh phúc.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại, gõ dưới bàn: “Tìm tớ làm gì thế? Sao không gọi?”

Điện thoại rất nhanh liền rung, thông báo tin nhắn mới, đến từ Tiểu Hồ Điệp.

“Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là muốn gặp cậu xíu thôi.”

Trang Tử Ngang vội đáp: “Tan học gặp ở bồn hoa nhé?”

Tiểu Hồ Điệp: “Ừm.”

Tiếng chuông tan học vừa vang, Trang Tử Ngang đã vọt khỏi lớp.

Giáo viên đang dạy choáng váng, tôi còn chưa nói tan học, định giữ thêm hai phút nữa mà!

Cạnh bồn hoa chứa đầy dạ lan hương và tử đằng, có cô gái vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi ngồi sẵn.

Hoa đào bên tóc mai, hệt áng mây hồng.

Tô Vũ Điệp thấy Trang Tử Ngang, tức thì đứng dậy, đưa cậu cây kem.

Trang Tử Ngang càng khó hiểu,

Lớp 9 ở tầng hai, Tô Vũ Điệp nói lớp cô ở tầng năm.

Mà bản thân tiếng chuông tan học vừa reo liền chạy xuống, cô lấy đâu ra thời gian mua kem?

“Trang Tử Ngang, ăn nhanh đi, kẻo chảy mất.”

“Tiểu Hồ Điệp, có phải cậu có điều gì khó nói, không tiện kể tớ không?”

Bình Luận (0)
Comment