Trước câu hỏi của Trang Tử Ngang, Tô Vũ Điệp không thể trả lời.
Cô mở to đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, nhìn chằm chằm mắt Trang Tử Ngang: “Thành thật khai báo, có phải cậu cũng có bí mật giấu tớ không?”
Trong lòng Trang Tử Ngang khẽ run, vội lảng tránh ánh mắt cô.
Không sai, cậu có một việc động trời, không dám nói Tiểu Hồ Điệp.
Cậu đã không còn tương lai nữa.
Biểu hiện chột dạ của Trang Tử Ngang, chọc Tô Vũ Điệp không ngừng cười khanh khách.
“Cậu sợ gì chứ? Tớ đâu bắt cậu nói, ai chả cất giấu một bí mật riêng, không muốn kể, thì đừng kể là được mà!”
Trang Tử Ngang ngước mắt, nhẹ nhõm cười, tràn ngập biết ơn với Tiểu Hồ Điệp.
Quả thật, mỗi người đều giữ một bí mật, không nhất thiết phải chia sẻ.
Cô không muốn nói, vậy không nên làm khó cô.
Đợi lúc cô muốn nói, tự khắc sẽ nói với mình.
Cho dù tên Tô Vũ Điệp này là giả, nhưng con người cô lại là thật, đứng rành rành trước mặt cậu.
Chỉ cần trân trọng nhau, tận hưởng hiện tại là đủ rồi.
Hai người vừa ăn kem, vừa tán gẫu linh tinh.
Tiểu Hồ Điệp ríu ra ríu rít, kể những câu chuyện cười lạnh ngắt không biết nhặt nhạnh từ đâu.
Vẫn là phong cách quen thuộc, mới kể được nửa, bản thân đã cười đến mức thở không ra hơi.
Trang Tử Ngang lặng lẽ ngắm cô, khóe miệng vô thức cong lên.
Phần lớn thời gian cô nhóc này, đều lạc quan vô tư như vậy, dường như chẳng có ưu phiền.
Đồng thời cũng giàu lòng nhân ái, sẵn sàng vì một con mèo hoang qua đời, khóc lê hoa đái vũ, người ta nhìn liền thương xót.
Cô giống mật ngọt, cũng giống thạch tín.
Bỗng, vài nam sinh xông tới, ngồi xuống cạnh bồn hoa.
“Trang Tử Ngang, sắp thi rồi, mà cậu vẫn chill, trốn ở đây tiếp gái ăn kem à.”
Người nói tên Đặng Hải Quân, học lớp 15, thành tích học tập luôn đứng đầu lớp.
Ngồi cùng cậu, tất cả đều là học bá từ các lớp.
Chẳng qua bởi vì thằng hack game Trang Tử Ngang này, mỗi lần bọn họ kiểm tra, chỉ có thể thay phiên nhau đứng thứ hai.
Trang Tử Ngang tựa nhóc trẻ trâu trong thế giới game, đứng trên đỉnh núi hét xuống.
“Cố lên, các ngài, giành lấy vị trí thứ hai nha, chúc các ngài thành công!”
Trong kỳ thi nội bộ của trường, ai nấy đều gồng hết sức, mong vượt được Trang Tử Ngang, nếm thử cảm giác đứng nhất.
Khi đi thi đấu đại diện trường, họ lại là đồng đội, dưới sự dẫn dắt của Trang Tử Ngang, đoàn kết hợp tác, làm rạng danh trường.
Do đó mối quan hệ của họ, vừa là đối thủ vừa là bạn bè.
“Hải Quân này, tớ nghe nói cậu muốn lấy hạng nhất khối à?” Trang Tử Ngang cố tình trêu chọc.
“Xàm xí, cả đám này, có ai không muốn lấy hạng nhất khối?” Đặng Hải Quân tức giận.
Trước mỗi kỳ thi, nguyên lũ đều như hổ đói rình mồi, chỉ chờ vật ngã Trang Tử Ngang.
Nhưng công bố thành tích một cái, hết thảy thành gà trống thua chọi.
Thằng này, quá ảo ma rồi.
Trang Tử Ngang suy nghĩ một chút, cười nói: “Quan hệ của bọn mình không tệ, không thể không thành toàn các cậu một lần, mai tớ bỏ thi nhé.”
“Bỏ thi? Cậu có cam lòng không?” Đặng Hải Quân kinh ngạc.
“Tớ gần đây hơi ham chơi, chẳng còn hứng thi cử.” Trang Tử Ngang giỡn.
Mấy vị học bá nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
“Giọng điệu của cậu, như thể đang bố thí cho bọn tớ vậy.”
“Tớ muốn đường đường chính chính đánh bại cậu, không phải kiểu cậu bỏ chạy giữa trận.”
“Thực sự tớ vẫn không tin, cậu bất khả chiến bại, trước khi tốt nghiệp tớ nhất định sẽ thắng cậu một lần.”
…
Đám học bá bấy giờ, cùng chung chí hướng.
Dạo này họ cũng nghe phong phanh, hình như Trang Tử Ngang gặp vài chuyện, hơi tí là trốn tiết.
Nên đã hẹn nhau đến tìm cậu, vực dậy tinh thần của cậu, cạnh tranh công bằng.
Tô Vũ Điệp kế bên cơ bản hiểu ý, xen vào nói: “Trang Tử Ngang, thành tích cậu tốt thế cơ à?”
Trang Tử Ngang cười hớn hở: “Thật ra không tính là tốt lắm, chủ yếu nhờ mấy đồng nghiệp làm nền.”
Vẻ mặt bọn Đặng Hải Quân bối rối, cậu mẹ nó nói ai?
Từng nghe đánh người không đánh mặt chưa?
Tô Vũ Điệp vỗ vai Trang Tử Ngang: “Dựa vào cái gì mà bỏ thi? Cậu phải thi thật tốt cho tớ, đè bẹp toàn bộ chúng nó.”
“Cậu là ai? Khẩu khí lớn ghê nhỉ.” Đặng Hải Quân liếc Tô Vũ Điệp.
Cậu là học bá chính hiệu, ít nhiều có chút hâm hâm, trong mắt cậu con gái không phân xấu đẹp.
Dẫu Tô Vũ Điệp xinh như vậy, cũng chỉ là chướng ngại vật trên hành trình học tập.
Trang Tử Ngang suốt ngày kè kè với nữ sinh, rõ ràng sa đọa rồi.
Trước kia Trang Tử Ngang, kỳ thật rất khiêm tốn.
Mỗi lần thi hạng nhất, đều bảo bọn họ do may mắn, động viên họ cố gắng.
Hiện tại thì khác, là thời điểm giải phóng bản tính bẩm sinh.
Cậu nhìn Tô Vũ Điệp: “Cậu hy vọng tớ thi được hạng nhất?”
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Tất nhiên.”
“Nếu tớ thi được hạng nhất, cậu đáp ứng một yêu cầu của tớ nhé?”
“Không quá đáng, thì có thể cân nhắc.”
Trang Tử Ngang nghe vậy, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Một nụ cười, xuất hiện trên khóe môi.
Cậu đứng dậy, lướt nhìn đám người Đặng Hải Quân ngồi trên bồn hoa.
“Xin lỗi cho tớ nói thẳng, trong mắt tớ, các vị đang ngồi, đều là rác rưởi!”
Ăn nói mạnh mẽ, ngông cuồng cực độ.
Tiểu Hồ Điệp nghe xong, nhịn không nổi cười vỡ bụng.
Đám người Đặng Hải Quân đỏ mặt, hận không thể xé xác Trang Tử Ngang.
“Đệt, thằng này coi thường người khác quá rồi đấy.”
“Không đem tiểu tử cậu đè xuống đất ma sát, khó tiêu mối hận trong lòng tớ.”
“Phóng lợn 40m của tớ đâu, ông đây muốn bổ sống cậu.”
…
Thấy dáng vẻ tức tối của họ, Trang Tử Ngang cũng cười thành tiếng.
Cậu vỗ vai Đặng Hải Quân: “Không phải các cậu muốn cạnh tranh công bằng hả? Tớ chắc chắn sẽ không nhường đâu.”
Đặng Hải Quân đập cậu một quyền: “Cậu đừng cười sớm, tháng này tớ ngày ngày đèn sách thâu đêm.”
Tiếng chuông vào học, đúng lúc vang lên.
Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp lên tầng, chia tay ở góc rẽ tầng hai.
“Đồ ngốc, cố lên nha!”
“Cậu cũng thế.”
Đám người Đặng Hải Quân theo sau, nghe thấy cách gọi của Tô Vũ Điệp với Trang Tử Ngang, lập tức trầm mặc.
Nó mà là đồ ngốc, vậy bọn họ là cái gì?
Tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, vì phải sắp xếp phòng thi, tan học muộn hơn bình thường xíu.
Trang Tử Ngang nhìn đồng hồ, đã qua 6 giờ 10.
Cậu nhịn không được bèn nhắn cho Tiểu Hồ Điệp: “Cậu lên xe chưa?”
Tiểu Hồ Điệp rất nhanh trả lời: “Rồi, mai lại gặp.”
Trang Tử Ngang vốn khá rảnh, đi làm quen điểm thi trước.
Mỗi gian phòng có 30 chỗ, trên bàn góc phải dán họ tên và số báo danh của thí sinh.
Trường xếp điểm thi, dựa vào số nét họ của học sinh, thí sinh trước sau Trang Tử Ngang, đều mang họ Trang.
Trang Tử Ngang đếm thử, Trang 6 nét, Tô 7 nét.
Điểm thi của Tô Vũ Điệp, chắc hẳn cách cậu không xa.
Cậu lùi về mấy phòng sau, mau chóng tìm được khu vực thi của học sinh họ Tô.
Từ đầu đến cuối, kiểm tra đi kiểm tra lại vài lượt.
Căn bản không có học sinh nào tên Tô Vũ Điệp.
Trang Tử Ngang đứng tại điểm thi, ngẩn người hồi lâu.
Từ khi quen biết Tô Vũ Điệp, từng cảnh lướt qua trong đầu.
Lỗ hổng logic, càng ngày càng nhiều.
Tiểu Hồ Điệp, cậu rốt cuộc giấu tớ điều gì?