Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 33

Ra khỏi trường học, Trang Tử Ngang tới phố ăn vặt tìm đồ lót dạ, trông thấy một xe hàng nhỏ bán khoai tây chiên phía xa.

Đó là món đầu tiên cậu và Tô Vũ Điệp ăn trong ngày đầu gặp gỡ.

“Cô ơi, cho cháu một phần khoai tây, nhiều ớt ạ.” Trang Tử Ngang tiến lên vài bước.

Cô đang dở tay, cười gật đầu, thuận miệng hỏi: “Cô bé đi với cháu lần trước đâu?”

Trang Tử Ngang ngạc nhiên: “Cô ơi, cô quen Tiểu Hồ Điệp ạ?”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây nó hay đến mua khoai tây, luôn ríu ra ríu rít, là cô bé rất đáng yêu, nên cô ấn tượng sâu sắc với nó.”

“Vậy lần đầu cô thấy cậu ấy là khi nào ạ?”

“Ba tháng trước thì phải!”

Trang Tử Ngang dừng ở đó, không hỏi thêm.

Nếu không dễ làm cô hiểu nhầm, mình là kẻ bi3n thái bám đuôi.

Ăn khoai tây chiên cay xé lưỡi, cầm một cốc coca lạnh, trước mặt Trang Tử Ngang xuất hiện hai người quen.

Lâm Mộ Thi và Tạ Văn Dũng.

“Trang Tử Ngang, kỳ thi ngày mai tớ hơi sợ, nên rủ Tạ Văn Dũng đi ăn thịt nướng, chúng tớ không có gì đâu.” Lâm Mộ Thi mở miệng trước.

Vẻ mặt Trang Tử Ngang mông lung: “Các cậu ăn thì cứ ăn, giải thích cho tớ làm gì?”

Lâm Mộ Thi nhíu đôi lông mày thanh tú: “Chẳng hiểu dạo này cậu đang bận gì, không đi ăn cùng tớ, đúng lúc Tạ Văn Dũng rảnh, cậu không để bụng chứ?”

“Để bụng gì, bạn cùng lớp ăn cơm với nhau, bình thường mà!” Trang Tử Ngang cười nói.

Lâm Mộ Thi tức giận cắn chặt hàm răng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Trang Tử Ngang cậu được lắm, ngày nào cũng lượn lờ với nữ sinh khác.

Rõ ràng hẹn cùng nhau xem phim, thế mà cậu quên sạch sành sanh.

“Trang Tử Ngang, chi bằng cùng ăn đi?” Tạ Văn Dũng hỏi thử.

Dù sao tiết sinh hoạt hôm qua, Trang Tử Ngang nói đỡ cho cậu, cậu lại hùng hổ đe dọa.

Cẩn thận nghĩ lại, bản thân trước kia còn nhiều thiếu sót.

“Được, đằng nào về tớ cũng chả có việc gì.” Trang Tử Ngang đồng ý.

Tạ Văn Dũng: “…”

Tớ khách sáo tí thôi, cậu thật đúng là không biết ý tứ.

Cậu hận không thể tự vả mặt mình, hỏi bậy chi?

Phí sức chín trâu hai hổ mới hẹn được Lâm Mộ Thi, giờ lòi ra cái bóng đèn, lại tốn thêm tiền, quả là vô công rồi nghề.

Họ đến quán thịt nướng, chính là quán Trang Tử Ngang đi cùng Tô Vũ Điệp hồi trước.

Trang Tử Ngang thấy tủ trưng bày bia, không khỏi mỉm cười.

Thịt nướng phải tự phục vụ, Tạ Văn Dũng ngồi xuống bắt đầu chăm chú làm việc, phết dầu, nướng thịt, pha nước chấm vân vân.

Lâm Mộ Thi là công chúa cao cao tại thượng, hoàn toàn không động tay, chỉ chờ thưởng thức đồ ăn ngon.

Trang Tử Ngang cũng lười nhúng tay, y hệt ông già, dùng cây tăm tre xiên khoai tây.

“Cậu có thể đừng ăn khoai tây không? Đây chẳng phải lãng phí tiền tớ sao?” Tạ Văn Dũng lườm cậu.

Quán tính tiền theo đầu người, Trang Tử Ngang lấp đầy bụng bằng khoai tây, thực không có lời.

Trang Tử Ngang chả thèm để ý, vẫn ăn ngon lành.

Ánh mắt Lâm Mộ Thi, rơi trên người Trang Tử Ngang.

Luôn cảm giác phía sau dáng vẻ bất cần đời mà cậu có giả vờ, bao phủ một lớp bóng đen.

Gần đây cậu trốn tiết thật sự quá thường xuyên.

Vỉ đầu thức ăn đã được nướng chín, Tạ Văn Dũng chủ động bóc tôm cho Lâm Mộ Thi.

Trang Tử Ngang cười nói: “Cậu bóc khéo đấy, bóc giúp tớ hai con với!”

“Sao cậu không tự bóc?” Tạ Văn Dũng cằn nhằn.

“Tớ lười rửa tay, cậu làm người tốt, tiện tay bóc hết nha!” Trang Tử Ngang thản nhiên đáp.

Tạ Văn Dũng tức giận thở mạnh, cậu mới là người tốt, cả nhà cậu là người tốt.

Lâm Mộ Thi phì cười.

Nhìn Tạ Văn Dũng ăn hành trước mặt Trang Tử Ngang, rất buồn cười.

“Trang Tử Ngang, nữ sinh tìm cậu bên ngoài lớp hôm nọ, là bạn gái cậu à?”

Lâm Mộ Thi do dự hồi lâu, mới hỏi chuyện này.

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Không phải, tớ mới quen cậu ấy tuần trước.”

Lâm Mộ Thi lập tức hỏi tiếp: “Cậu ấy lớp nào?”

Trang Tử Ngang nói thẳng: “Thú thật, tớ cũng không biết, cậu ấy nói cậu ấy lớp 23.”

Ai cũng biết, toàn khối chỉ có 22 lớp.

Cho nên đây chắc chắc là lời nói dối.

“Vô lý ghê, nếu khối chúng ta có nữ sinh xinh đẹp như vậy, sao không ai biết tới?” Tạ Văn Dũng góp lời.

Lâm Mộ Thi nổi lên tia chua xót: “Xinh đẹp như vậy, là xinh cỡ nào?” 

Tạ Văn Dũng vội nhận thua: “Tất nhiên, so với Mộ Thi cậu thì kém hơn chút.”

Nghi ngờ của bọn họ, Trang Tử Ngang đã suy ngẫm nhiều ngày.

Trên người Tiểu Hồ Điệp, luôn mang sắc thái thần bí.

Suốt bữa ăn, phần lớn thời gian Lâm Mộ Thi, đều cùng Trang Tử Ngang buôn chuyện.

Trang Tử Ngang cũng cực kì hào phóng, chia sẻ vài mẹo ôn thi với họ.

Còn Tạ Văn Dũng, nguyên bữa như nhân viên phục vụ, mải nướng thịt, bản thân chẳng ăn được mấy miếng.

Mất nửa ngày, cậu mới hạ thấp lòng tự tôn, khiêm tốn xin chỉ bảo từ Trang Tử Ngang.

“Cậu có bí quyết gì làm lớp trưởng không? Vì sao mọi người đều không phục tớ?”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, hai người lại không có mâu thuẫn lớn, Trang Tử Ngang cười nhạt, nói ra bí quyết của riêng mình.

“Lớp trưởng là để phục vụ cả lớp, chứ không phải để cậu lên mặt.”

“Chỉ cần cậu thật lòng cống hiến vì lớp, thầy cô và các bạn đều có thể cảm nhận được.”

“Cố lên nhé, cậu sẽ trở thành một lớp trưởng tốt.”

Tạ Văn Dũng nghe xong, mặt lộ vẻ xấu hổ, như có điều suy nghĩ.

Tấm lòng và tầm nhìn của Trang Tử Ngang, đúng là hơn cậu ta mấy bậc.

Không thể không phục.

“Tớ no rồi, tối không ăn nhiều được, nếu không sẽ béo mất.” Lâm Mộ Thi đặt đũa xuống.

“Tớ cũng không khác lắm, dù sao đã ăn đống khoai tây rồi.” Trang Tử Ngang nói.

“Hả? Các cậu đều không ăn, tớ đây vừa mới bắt đầu đấy!” Tạ Văn Dũng nổi cáu.

Lâm Mộ Thi điềm đạm: “Vậy cậu ở đây ăn thêm chút nữa nha, tớ với Trang Tử Ngang đi trước.” 

Trang Tử Ngang cố nén cười: “Tạ Văn Dũng, cảm ơn cậu đã bao, tớ đây chuồn trước.”

Hai người cùng đứng đậy, sóng bước ra khỏi quán nướng.

Tạ Văn Dũng sừng sờ ngồi tại chỗ, cánh gà trong miệng, phút chốc mất ngon.

Bông tuyết bay bay, gió bắc vi vu, trời đất một mảnh bao la…

“Mộ Thi, cậu bắt xe đi!” Trang Tử Ngang đứng bên vỉa hè, gắng giúp Lâm Mộ Thi vẫy một chiếc taxi.

“Chờ đã, Trang Tử Ngang, tớ có lời muốn nói với cậu.” Lâm Mộ Thi cắn đôi môi hồng hào.

Trang Tử Ngang quay đầu, lẳng lặng nhìn giáo hoa trước mặt.

Lâm Mộ Thi rất đẹp, ngoại trừ căn bệnh công chúa, cũng là cô gái đáng yêu.

Chỉ là do hoàn cảnh gia đình, cô luôn toát lên khí chất quý phái, khiến Trang Tử Ngang vô thức nảy sinh cảm giác xa cách.

Hoặc có lẽ, ở cùng Lâm Mộ Thi, thường hơi tự ti.

Tô Vũ Điệp thì khác, đáng yêu xinh đẹp lại dễ gần.

Ở cùng cô, nháy mắt quên hết ưu sầu.

Lâm Mộ Thi ấp ủ nửa ngày, mới dũng cảm nói: “Trang Tử Ngang, có phải cậu gặp khó khăn gì không?”

Trang Tử Ngang gần đây có một loạt hành động khác thường, làm cô cực kì lo lắng.

Cô muốn dang tay giúp đỡ Trang Tử Ngang, nhưng do sợ tổn thương lòng tự trọng của con trai, nỗ lực khéo léo mở lời.

“Mộ Thi, cảm ơn cậu, tớ không sao, đừng lo lắng.” Trang Tử Ngang gượng cười.

“Cậu rõ ràng có chuyện, chúng ta không phải bạn thân à? Tại sao lừa tớ?” Lâm Mộ Thi giận dữ chất vấn.

So với tên đần Lý Hoàng Hiên, Lâm Mộ Thi là con gái, cảm xúc nhạy cảm hơn nhiều.

Cô mơ hồ cảm nhận được, Trang Tử Ngang đang gặp rắc rối to lớn.

Thậm chí còn đoán rằng, có liên quan tới cô gái bí ẩn kia.

“Trang Tử Ngang, cậu hãy thành thật nói tớ biết, đang yêu đương phải không?”

“Không phải.” Trang Tử Ngang lập tức phủ nhận, chần chừ hồi lâu lại bổ sung thêm một câu.

“Có điều, hình như tớ thực sự thích cậu ấy.”

Bình Luận (0)
Comment