Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 34

Nghe thấy câu trả lời của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi sửng sốt hồi lâu.

Được lắm cái thằng mắt to mày rậm Trang Tử Ngang, vốn tưởng cậu chỉ là học bá nghiện luyện đề, ai ngờ cây vạn tuế sẽ nở hoa.

“Trang Tử Ngang, cậu cứ tiếp tục như vậy, sẽ sa đọa.” Lâm Mộ Thi kích động chỉ trích.

“Không đâu, tớ không có cơ hội sa đọa.” Trang Tử Ngang cười khổ.

Lâm Mộ Thi khó hiểu, chỉ tiếc cho cậu.

Chỉ còn cách tốt nghiệp ba tháng, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập.

Bây giờ chỉ cần chút sai lầm, liền ảnh hưởng cả cuộc sống.

“Trang Tử Ngang, tớ không cho cậu trốn tiết nữa.”

“Nữ sinh kia không rõ lai lịch, tốt nhất cậu nên giữ khoảng cách với cậu ấy.”

“Cậu cứ chán chường sa đọa như thế, sẽ không có tương lai!”

Lâm Mộ Thi vừa tức giận vừa cấp bách, lỡ dùng giọng điệu ra lệnh.

Không có tương lai, một câu nói trúng tim đen.

Dưới ánh đèn neon, gió đêm lay động tóc mái Trang Tử Ngang.

Mặc dù bị hiểu nhầm, cậu vẫn không khỏi cảm động.

Y hệt lời thầy Trương, thực ra trên thế giới này, còn rất nhiều người quan tâm đ ến cậu.

Cậu không muốn trốn tránh nội tâm của mình, thẳng thắn thú nhận cảm xúc bản thân.

“Mộ Thi, tớ đã 18 tuổi rồi, có crush là lẽ thường.”

“Có lẽ ông trời quá thương tớ, đặc biệt phái người đến bên tớ.”

“Tớ khi gặp được cậu ấy tớ mới biết, thật sự thích một người là cảm giác gì.”

Ở cùng Tiểu Hồ Điệp, là cảm giác hạnh phúc Trang Tử Ngang trước đây chưa từng trải nghiệm.

Có thể quên đi nỗi buồn, quên đi thời gian, quên đi toàn thể thế giới.

Dường như trời đất mênh mông, chỉ còn hai người.

Lâm Mộ Thi khó tin: “Không thể nào, cậu chỉ mới quen biết cậu ấy từ tuần trước.”

Trang Tử Ngang: “Thật sự thích, không cần cân nhắc cho dù thời gian dài hay ngắn.”

“Ngay cả cậu ấy lớp nào cậu cũng không rõ, không sợ cậu ấy lừa cậu à?” Lâm Mộ Thi hét lớn.

“Lừa thì lừa đi! Giống như thiêu thân, biết lửa đốt cháy người, vẫn vô thức lao vào.”

Trang Tử Ngang nghĩ thầm, một người sinh mệnh sắp tàn, có gì đáng giá để lừa chứ?

Khoảng thời gian cuối cùng này, cậu chẳng quản gì nữa, chỉ muốn lắng nghe con tim mình, tận hưởng quãng đời ngắn ngủi.

Trang Tử Ngang giơ tay, vẫy một chiếc taxi, lịch thiệp mở cửa xe cho Lâm Mộ Thi.

“Mộ Thi, đợi cậu cũng gặp được một người như vậy, có lẽ sẽ hiểu cảm giác của tớ.”

Ngồi trên taxi, Lâm Mộ Thi lo lắng.

Trang Tử Ngang nhất định đang che giấu bí mật động trời.

Còn nữ sinh kia, có thật là tốt đến thế không?

Về đến nhà, Trang Tử Ngang thay nước cho bể cá, lại thả chút thức ăn.

Cậu đoán chừng hai tháng sau, phải đem hai chú cá này trả lại Tiểu Hồ Điệp.

Khi ấy, có thể tự mình chăm sóc bản thân, đã cực kì trắc trở.

Chuông điện thoại vang lên, là bác sĩ chính Trần Đức Tu gọi.

Cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ quan tâm hỏi han thân thể cậu xíu.

“Bác sĩ Trần, thực sự không còn cách nào ạ?”

“Xin lỗi, Tiểu Trang.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Trần Đức Tu cũng không thể thoải mái, để hai ngày nữa cậu đến khám bệnh, sẽ kiểm tra thêm cho cậu.

Tuy biết rõ đây là việc làm thừa thãi.

Cúp máy, Trang Tử Ngang mở gói thuốc, cầm những viên thuốc khó ngửi này, tống hết vào miệng, uống nước nuốt xuống.

Vị đắng lan tỏa, khiến cậu nôn khan vài cái liên tục.

Bây giờ cậu không còn muốn chết nữa, dẫu chỉ sống thêm một ngày, ngắm cô thêm một lần, là đủ rồi.

Một đêm yên ắng.

Ánh nắng ban mai, xuyên qua tấm màn lụa mỏng trên cửa sổ, sưởi ấm thiếu niên say mộng.

Hôm nay thi tháng, nên có thể dạy muộn hơn chút.

Trang Tử Ngang liền lùi báo thức nửa tiếng.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường reo lớn.

Trang Tử Ngang vươn tay từ trong chăn, lò mò bấm nút nghe, bật loa ngoài, giọng mơ mơ màng màng.

“Alo, sáng ngày ra thằng nào đấy?”

Loa phát ra một giọng nữ dễ nghe: “Đồ lợn lười, mặt trời chiếu đến mông rồi, mà vẫn ngủ nướng.”

Trang Tử Ngang phút chốc trợn tròn hai mắt, bật dậy khỏi giường.

Đây là lần đầu Tỗ Vũ Điệp gọi cho cậu.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu ở đâu?”

“Ở ngoài mua bữa sáng, tí tới tìm cậu, muốn ăn gì?”

Bữa sáng Tiểu Hồ Điệp mua, ăn gì cũng ngon.

Nhanh chóng tắt điện thoại, Trang Tử Ngang vội đứng dậy, dọn dẹp ổ chó chút, rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Dòng nước ấm áp xối vào da, thanh tẩy cả đêm mệt nhọc.

Trong giấc mơ tối qua, cậu lại cùng Tiểu Hồ Điệp làm chuyện khó nói.

Trang Tử Ngang mặc quần áo tử tế, tiếng đập cửa đúng lúc vang lên.

Mở cửa, thấy khuôn mặt tươi cười gây thương nhớ cho cậu.

“Tiểu Hồ Điệp, chào!” 

“Mặt trời cao nhường này, chả còn sớm* đâu!” 

*tiếng trung buổi sáng thường chào 早 (sớm)

Tô Vũ Điệp mua hai suất cháo, kèm trứng luộc.

Lúc Trang Tử Ngang cúi đầu húp cháo, cô đang bóc trứng.

Bóc xong bỏ vào bát Trang Tử Ngang, rồi cầm quả khác.

Trang Tử Ngang ngại ngùng: “Tớ tự làm được mà.”

Tiểu Hồ Điệp khẽ cười: “Cho cậu bồi bổ đầu óc, hôm nay thi tốt, đè bẹp đám người hôm qua, đừng để mất mặt.”

“Yên tâm, dăm ba đứa đấy, theo tớ thấy, như lũ gà mờ!” Trang Tử Ngang khí thế hùng hồn.

“Nói điêu, không sợ xấu hổ à.” Tô Vũ Điệp lườm cậu một cái.

“Tớ đứng đầu toàn khối hai năm liền, cậu chưa từng nghe hả?” Trang Tử Ngang vô cùng bất ngờ.

“Ừm, nhể? Hình như từng nghe xíu xiu.” Tô Vũ Điệp thuận miệng đáp.

Trang Tử Ngang bất mãn cắn trứng gà: “Rõ là học dốt, chẳng quan tâm đ ến thứ hạng.”

Cậu chớt nhớ, việc hôm qua nhìn điểm thi.

Trong danh sách thí sinh họ Tô, không có tên Tô Vũ Điệp.

Do dự hồi lâu, cuối cùng không hỏi thành lời.

Nếu cô có nỗi khổ riêng, cứ ép hỏi, chỉ khiến cô khó xử.

Ăn xong điểm tâm, Tô Vũ Điệp lấy sợi dây đỏ từ trong túi ra, thắt trên cổ tay Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang nhíu mày: “Gì vậy? Tớ là con trai mà đeo cái này trông ẻo lả quá không?”

Tô Vũ Điệp đáp: “Tớ nghe người ta nói, thi cử mang cái này sẽ may mắn.”

“Mê tín, trước đây tớ không mang, vẫn đứng nhất như thường.” Trang Tử Ngang lầm bầm.

“Nếu cậu không thích, thì cởi ra vứt nó xuống.” 

“Hay… Hay thôi mang nhỉ!”

Trang Tử Ngang giơ cổ tay nhìn, dây sắc đỏ rõ ràng, vương hương hoa đào nhàn nhạt.

Được rồi, cầu mong thần phụ hộ kiểm tra.

Hai người cùng tới trường, cây cối trong sân rơi đầy cánh hoa rụng.

Hoa đào đã gần tàn.

Đến bên ngoài điểm thi, Trang Tử Ngang hỏi: “Tiểu Hồ Điệp, cậu thi phòng nào thế?”

Tô Vũ Điệp cười nói: “Tớ không phải thi.”

“Không phải thi á?” Trang Tử Ngang ngớ người.

Tô Vũ Điệp lại lại tờ giấy xin nghỉ trong balo, quơ trước mặt cậu.

Chữ ký của chủ nhiệm phía trên, y chữ gà bới, một chữ nhìn cũng không nổi.

Trang Tử Ngang còn định hỏi thêm, tiếng chuông bắt đầu thi vang lên.

“Thi tốt nhé, xong tớ mua coca cho cậu.” Tô Vũ Điệp một tay đẩy mạnh Trang Tử Ngang vào trong phòng.

Trang Tử Ngang ngồi tại chỗ, ngửi mùi hương hoa đào thoang thoảng từ sợi dây đỏ trên cổ tay, trăm điều khó giải.

Giáo viên chủ nhiệm nào lại ký cho học sinh nhiều giấy xin nghỉ như vậy? Còn cho phép cô không tham gia kỳ thi tháng?

Tiểu Hồ Điệp, chẳng lẽ cậu giống tớ…

Bình Luận (0)
Comment