Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 35

Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Trang Tử Ngang còn đang miên man suy nghĩ, bài thi đã được phát.

Lướt nhanh qua một lần, xác định không bị in lỗi, liền ấn bút viết tên.

Mới viết một chút, cậu bỗng ngừng lại.

Đây có lẽ là kỳ kiểm tra cuối cùng của bản thân, lúc nào cũng nghiêm túc thật nhàm chán, thôi thì dứt khoát chơi lớn một phen.

Ở mục họ và tên, cậu viết ba chữ Tô Vũ Điệp, lớp ghi thành 23.

Số báo danh không rõ, đành viết đúng của mình.

Đề văn không khó lắm, chỉ là phải viết khá nhiều, hơi mỏi tay.

Phần điền khuyết thơ cổ, là câu trước Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên*.

*thuộc Đường Lý Thương Ẩn – Cẩm sắt, dịch nghĩa: Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim đỗ quyên.

Trang Tử Ngang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc này vừa khéo thấy sân bóng rổ.

Gió thổi qua cây ngân hạnh, làm rơi vài chiếc lá xanh, như thể bươm bướm bay lượn.

Cảnh tượng ngày đầu gặp nhau, hiện lên trong đầu.

Mãi lúc sau, Trang Tử Ngang mới thu mắt, nắn nót viết đáp án.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp*.

*dịch nghĩa: Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm

Toàn bộ điểm thi vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi ma sát giấy xào xạc.

Đề thi khó như này, đối với Trang Tử Ngang, chỉ giống trò trẻ con.

Hầu hết các câu hỏi đều không cần nghĩ ngợi, vung bút ngoay ngoáy.

Làm xong đọc hiểu, chính là nghị luận.

Đề bài rất đơn giản, chỉ hỏi duy nhất một câu, yêu cầu thí sinh lấy đó làm chủ đề, viết một bài văn không dưới 800 chữ.

Không gì bi ai hơn trái tim đã chết, còn cái chết thể xác chỉ là thứ yếu.

Câu này trích từ , ngụ ý điều đáng buồn nhất là con người đánh mất tinh thần, cơ thể tử vong chỉ đứng thứ hai.

Đối với học sinh mười mấy tuổi, chưa chắc đã thấu đáo.

Nhưng Trang Tử Ngang lúc này mang trọng bệnh, sắp bước đến đoạn cuối cuộc đời.

Sự hiểu biết của cậu về cái chết, vượt xa bạn đồng trang lứa.

Lập dàn ý đơn giản xong, liền cầm bút viết, nước chảy mây trôi.

Đời người giữa trời đất, tựa bóng ngựa lướt qua khe cửa, thoáng chốc mà thôi.

Nấm sớm chẳng hay ngày đêm, ve sầu chẳng hay xuân thu.

Ếch ngồi đáy giếng không thể nói về đại dương, côn trùng mùa hạ không thể nói về băng giá.*

*trích từ Trang Tử, hình như câu đầu từng xuất hiện ở chương trước

Viết tới đây, nước mắt tràn ngập vành mắt.

Dù sao cậu cũng không phải bậc cổ thánh tiên hiền, khó mà xem nhẹ sinh tử như vậy.

Vừa nghĩ đến không được gặp ông bà nội, không được thấy thầy cô và bạn bè, không được ngắm Tiểu Hồ Điệp đáng yêu, liền đau đứt ruột gan.

Trang Tử Ngang hoàn thành bài văn, soát lại một lần, không thiếu sót gì.

Những thí sinh khác tại điểm thi, vẫn đang cặm cụi viết.

Ngồi không hồi lâu, phát thanh vang lên thông báo, còn 15 phút nữa hết giờ thi.

Trang Tử Ngang quyết đoán cầm bài, nộp trước cho giám thị, rồi ung dung rời khỏi điểm thi.

Giám thị ngó qua tên trên bài, không khỏi nhíu mày.

Không hiểu phụ huynh nghĩ kiểu gì, lại đặt cái tên này cho con trai.

Có điều chữ viết của thí sinh này, quả thật nhìn mà thấy thích.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại, gọi Tô Vũ Điệp.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu ở đâu thế? Tớ nộp bài sớm.”

“Ồ, cậu đợi tớ bên bồn hoa nha.”

Trang Tử Ngang bỏ điện thoại, bước về phía bồn hoa ngập tràn dạ lan hương lẫn tử đằng ấy.

Nơi này đã trở thành điểm hẹn quen thuộc của họ.

Trang Tử Ngang ngồi bên bồn hoa, bỗng dưng mắt tối sầm.

Hai bàn tay ấm áp, che đôi mắt cậu.

Giọng nói nghịch ngợm cất lên cạnh tai: “Đoán xem ai nào?”

“Cậu trẻ trâu à?” Trang Tử Ngang kéo tay Tiểu Hồ Điệp xuống.

“Xớ, nhàm chán, cậu chả phối hợp gì cả.” Tô Vũ Điệp phụng phịu.

Cô lấy coca chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Trang Tử Ngang một lon.

Bật nắp, xì một tiếng.

Hai người cụng lon.

“Trang Tử Ngang, chúc cậu đắc thắng, giành được hạng nhất.” Tô Vũ Điệp đứng dậy hét lớn.

“Cậu đồng ý rồi, thi được hạng nhất, phải đáp ứng tớ một việc.” Trang Tử Ngang nhíu mày.

Tô Vũ Điệp giả bộ nghiêm trọng giơ hai cánh tay, che trước ngực: “Nhưng cậu không được có ý đồ xấu với bản tiểu thư đấy nhé.”

Trang Tử Ngang cười ầm: “Cái vốn liếng tí ti của cậu, tớ chẳng hứng thú đâu.”

“Trang Tử Ngang, cậu muốn chết hả!”

“Đừng đừng đừng, tớ sai rồi, coca đổ này.”

Hoa dạ lan hương cùng tử đằng trong bồn, chứng kiến bọn họ vui đùa.

Tuy niềm vui này, mang dư vị buồn.

Dẫu trên bài thi Trang Tử Ngang viết tên Tô Vũ Điệp, cơ mà kỳ thi tháng thuộc nội bộ trường, không chính quy như vậy.

Kể cả cậu không viết số báo danh, các giáo viên vẫn có thể thông qua chữ viết, dễ dàng bắt cậu.

Hạng nhất toàn khối, lại là vật trong tay.

Đến giờ ăn trưa, hai người cùng đi ăn ở căng tin, tiết kiệm nhanh chóng, mùi vị cũng không tệ lắm.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ phải về ngủ trưa, cậu muốn đi cùng không?” Trang Tử Ngang thấp thỏm hỏi.

“Anh em tốt của cậu đâu?” Tô Vũ Điệp chợt nhớ tới Lý Hoàng Hiên.

“Anh em tốt á, anh em tốt nào? Tớ thực sự không quen nó.” Trang Tử Ngang lập tức đáp.

Dù sao Lý Hoàng Hiên cũng không nghe thấy, nói vậy chả sao.

Trọng sắc khinh bạn, là bản tính đàn ông.

Tô Vũ Điệp khẽ hé miệng cười, đồng ý rồi cùng về nghỉ trưa.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ để ý cậu thường đi một mình, cậu không có bạn à?”

Trên đường, Trang Tử Ngang hỏi nghi hoặc trong lòng.

“Cậu không phải bạn tớ à?” Tô Vũ Điệp phản bác.

“Ngoại trừ tớ nha!” Trang Tử Ngang nói.

“Chắc do không ai thích tớ đó!” Tô Vũ Điệp lắc đầu.

Trang Tử Ngang đương nhiên không tin, cô gái xinh đẹp đáng yêu nhường này, sao lại không ai thích?

Nếu cô muốn kết bạn, e rằng nam sinh cả trường sẽ xếp hàng.

Tô Vũ Điệp chợt dừng bước, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trang Tử Ngang.

“Thế cậu thích tớ không?”

Trái tim Trang Tử Ngang, bị đập mạnh một cái, kế tiếp thình thịch thình thịch nhảy loạn.

Má cậu, bất giác nóng lên.

Chần chừ hồi lâu, rốt cuộc mới lấy hết dũng khí trả lời: “Tớ thích!”

Tô Vũ Điệp nhất thời nở nụ cười: “Tớ cũng vậy.”

“Hả?” Nhịp tim Trang Tử Ngang nhanh hơn.

Cậu cũng thích tớ á?

Bọn mình đây là đang tỏ tình với nhau sao?

“Tớ nói tớ cũng rất thích bản thân tớ.” Mắt Tô Vũ Điệp cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Trái tim Trang Tử Ngang ban nãy còn lúc cao lúc thấp, phút chốc biến thành đường thẳng.

Mừng hụt rồi.

Cậu đừng đùa như vậy.

Tới dưới phòng trọ, gặp được chị hàng xóm.

Cô nhiệt tình chào hỏi Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, em lại đến chơi cùng Tiểu Trang à?”

Tô Vũ Điệp lễ phép đáp: “Chào chị ạ.”

Trang Tử Ngang nói: “Chị, bọn em về đánh một giấc.”

“Ban ngày, nhớ giữ im lặng chút, đừng ảnh hưởng hàng xóm nhé.” Chị hàng xóm hạ thấp giọng.

“Không phải cái chị nghĩ đâu!” Mặt Trang Tử Ngang đỏ bừng.

Tô Vũ Điệp ngẩng đầu ngắm trời, ra vẻ nghe không hiểu.

Tuy nhiên vành tai trắng muốt, dần dần ửng hồng, rất dễ thương.

Chị hàng xóm là người từng trải, đương nhiên có thể nhìn thấy sự mờ ám giữa hai người, chỉ là sợ da mặt họ mỏng, không đùa nữa, thẳng thắn tạm biệt.

Mở cửa phòng, Trang Tử Ngang nói: “Cậu ngủ giường đi, tớ ngủ sofa.”

Tô Vũ Điệp bảo: “Nhưng tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Trang Tử Ngang lóe lên ý tưởng, trải một cái chiếu cạnh giường, làm chỗ ngủ tạm.

Thế là hai người đều ngủ một phòng, có thể tán gẫu.

Tô Vũ Điệp cởi giày trèo lên giường, liếc nhìn chỗ chiếu dưới sàn cứng đơ, chớp đôi mắt hạnh nhân, nhìn Trang Tử Ngang.

“Bên dưới cậu cứng như vậy, không muốn lên hả?”

Bình Luận (0)
Comment