Câu này, thực sự rất gây hiểu lầm.
Trang Tử Ngang ngỡ ngàng vài giây, mắt trợn lớn, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.
Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới nhận ra, đỏ mặt nói: “Tớ nói chỗ cậu nằm dưới đất quá cứng.”
Trang Tử Ngang ho khan hai tiếng: “Tớ biết, không sao.”
Trong căn phòng nhỏ bé, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngùng.
Thiếu niên thiếu nữ ôm nỗi niềm riêng, thật lâu chẳng nói gì thêm.
Rõ ràng đã bảo cùng nhau buôn chuyện, nhưng giờ đây khó mà lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Tô Vũ Điệp mới khẽ khàng mở miệng: “Trang Tử Ngang, mấy ngày sắp tới tớ bận, có thể sẽ không đến trường.”
“Bận gì thế?” Trang Tử Ngang ngạc nhiên.
“Dù sao cũng chỉ mất mấy ngày thôi mà!” Tô Vũ Điệp mập mờ, không muốn kể chi tiết.
“Vậy cuối tuần thì sao? Cậu cũng không đến chơi với tớ à?” Trong lòng Trang Tử Ngang chợt bất an.
“Ừm, cuối tuần cậu giúp tớ nuôi mèo hoang nhé, nói với chúng là lần sau tớ sẽ đến.” Tô Vũ Điệp nằm ngửa, mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát.
Cô không dám nhìn vào mắt Trang Tử Ngang.
Bởi vì không cần nhìn cũng biết, cậu nhất định rất thất vọng.
“Vậy tớ có thể gọi điện hay nhắn tin cho cậu không?” Trang Tử Ngang e dè hỏi, giọng khẽ run run.
“Gọi điện có lẽ không được, còn nhắn tin, tớ chắc chắn sẽ trả lời cậu.” Trong mắt Tô Vũ Điệp cũng phủ một tầng ưu sầu.
Cuối cùng cô lấy hết dũng khí, quay đầu, nhìn Trang Tử Ngang nằm dưới sàn.
Phát hiện vành mắt cậu phiếm hồng, như thể đang cố kìm nén nỗi buồn.
Tô Vũ Điệp thả tay xuống, nắm tay Trang Tử Ngang.
“Mất mấy ngày thôi mà, chờ lúc tớ về, nhất định sẽ tìm cậu đầu tiên.”
Trang Tử Ngang giữ chặt cánh tay nhỏ mềm mại không xương kia, tham lam tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
Trong lòng cậu thầm gào thét, đồ ngốc nhỏ, cậu biết chăng, đừng nói vài ngày, dù chỉ một giây, được ở bên cậu, với tớ cũng vô cùng quý giá, tớ không còn thời gian nữa.
Nghĩ đến xấp giấy xin nghỉ trong balo Tiểu Hồ Điệp, nỗi bất an mãnh liệt, cực lực lan tràn trong lòng cậu.
Cậu phải quay lại sớm đấy!
Giấc ngủ trưa hôm nay, xem ra vô vọng rồi.
Tay hai người nắm chặt cạnh nhau, mãi chẳng buông.
Tiểu Hồ Điệp vẫn lạc quan như cũ, ríu rít, kể chuyện vớ vẩn đâu đẩu đầu đâu.
Trang Tử Ngang im lặng lắng nghe, phối hợp bật cười.
Bất tri bất giác, nước mắt đã từ khóe mắt trượt xuống, âm thầm rơi ướt gối.
May mà góc độ này, Tiểu Hồ Điệp không thấy.
Ở chung một chỗ cùng crush, thời gian luôn trôi qua vội vã.
Trước khi môn thi buổi chiều bắt đầu, Trang Tử Ngang và Tô Vũ Điệp chia tay tại bồn hoa.
“Nhớ thi tốt nha, giành hạng nhất đấy, nhưng không được bắt tớ làm chuyện quá đáng nhé.”
Tô Vũ Điệp nhắc lại ước định giữa bọn họ, động viên Trang Tử Ngang thi nghiêm túc.
“Tớ biết rồi, cậu phải về sớm chút đấy.” Trang Tử Ngang liên tục dặn dò.
“Chờ tớ về, chắc hoa đào cũng tàn rồi nhỉ!” Tô Vũ Điệp rầu rĩ nói.
Nhành đào cài bên tóc cô, vẫn rực rỡ, mãi chẳng thấy héo úa.
Dường như hút lấy chất dinh dưỡng, từ mái tóc bồng bềnh của cô.
Trang Tử Ngang thầm thở dài, mùa hoa đào này, hẳn không còn được ngắm nữa rồi.
Giờ thi bắt đầu, dưới sân trường vắng bóng học sinh, đặc biệt yên tĩnh.
Chỉ có gió lùa qua tán lá và đóa hoa, phát ra tiếng xào xạc.
“Đi nhanh đi, kẻo muộn giờ thi.” Tô Vũ Điệp thúc giục.
Trang Tử Ngang im lặng gật đầu, chậm rãi xoay người.
Bỗng, một thân hình ấm áp ập tới, áp sát vào lưng cậu.
Hai cánh tay ngọc ngà, vòng qua eo cậu.
“Tiểu Hồ Điệp…”
“Đừng nói, để tớ ôm cậu một cái là được.”
Thời khắc này, gió như ngừng thổi.
Trang Tử Ngang chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, ngoài tiếng tim mình đập kịch liệt.
Thật mong rằng, thời gian tại khoảnh khắc ấy đóng băng.
Nếu tình yêu chứa ngàn phần ngọt ngào, vậy thì anh nguyện chôn tại nơi đây.*
*lời bài hát Giang nam – Lâm Tuấn Kiệt
Tiếng chuông vào thi vang lên, đến lúc phải chia xa.
Tô Vũ Điệp buông tay: “Trang Tử Ngang, không được phép quay đầu, cứ đi thẳng về phía trước.”
Trang Tử Ngang kiềm chế niềm thôi thúc ngoảnh lại, cất bước rời đi.
Mùi hương thiếu nữ trong không khí, càng ngày càng nhạt.
Khi cậu leo cầu thang, lên tầng hai, ngoái nhìn về hướng bồn hoa, đã không còn bóng dáng người đẹp.
Chỉ dư phấn đóa dạ lan hương trắng, phấp phới trong gió.
Buổi chiều thi toán, là môn hành hạ người nhất.
Mặc dù Trang Tử Ngang không thích toán, nhưng nhờ đầu óc thông minh, hầu hết lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Vì thường làm đề thi học sinh giỏi, mấy dạng bài cơ bản này, với cậu như trò trẻ con.
Ổn định lại tâm trạng, làm bài thi xong, vẫn thừa hẳn nửa tiếng.
Ở phần tên học sinh nằm dưới đường niêm phong bài thi, cậu lại viết Tô Vũ Điệp, lớp 23.
Trước giờ nộp bài, Trang Tử Ngang xuống tầng, vừa khéo bắt gặp Đặng Hải Quân.
Cậu cất tiếng chào hỏi: “Hải Quân, lần này cậu thật sự có thể giành hạng nhất đấy.”
Đặng Hải Quân cười hỏi: “Nói vậy là sao? Bị đề toán làm khó hả?”
“Sao có thể? Đề này quá dễ, mỗi tội tớ quên ghi tên rồi.” Trang Tử Ngang trả lời.
Đặng Hải Quân kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Đường đường là hạng nhất toàn khối, mà lại hồ đồ đến nước này á?
Hơn nữa còn nộp bài sớm, sao có thể quên ghi tên?
“Hải Quân, theo tớ xíu đi!”
“Thằng nhóc cậu ngáo à? Hai đứa con trai đi dạo quanh trường, không thấy gớm hả?”
Đặng Hải Quân mồm thì nói thế, chứ vẫn đồng ý đề nghị của Trang Tử Ngang.
Chỉ là họ không tản bộ trong sân, mà là tới trạm xe buýt ngoài trường.
Trang Tử Ngang nhìn xa xăm, nhàn nhạt nói: “Hải Quân, sau kỳ thi tháng này, tớ sẽ không tham gia thi cử nữa, mai này suất đứng đầu khối thuộc về cậu rồi.”
Đặng Hải Quân sửng sốt: “ý gì? Cậu định chuyển trường?”
“Na ná, chẳng mấy chốc, tớ chắc sẽ không ở trường đâu.” Trang Tử Ngang đáp.
“Cậu có bệnh à? Sắp tốt nghiệp rồi còn chuyển cái gì mà chuyển?” Đặng Hải Quân lớn giọng.
“Tớ đi rồi cậu là nhất, sao có vẻ luyến tiếc tớ nhỉ?” Trang Tử Ngang trêu.
“Cậu tốt nhất nghiêm túc vào, đừng đùa tớ.” Đặng Hải Quân đổi sắc mặt.
“Đương nhiên tớ nghiêm túc mà, dân thi đấu như bọn mình, quan trọng nhất là tính chính xác.” Trang Tử Ngang thu nét cợt nhả, trở nên nghiêm túc.
Hai người từng đồng hành nhiều cuộc thi, là đồng đội cùng vào sinh ra tử.
Cùng hưởng vinh quang chiến thắng, cũng cùng nếm trải vị đắng thất bại.
Nên có lời chia tay đàng hoàng.
“Trang Tử Ngang, thằng khốn, bỏ chạy trước trận, còn gì là đàn ông?”
“Tớ muốn thắng cậu, nhưng phải đường đường chính chính, cạnh tranh bình đẳng, không cần nhờ cậu bố thí.”
“Nếu như không phải muốn vượt qua cậu, tớ căn bản sẽ không có thành tích ngày hôm nay, giờ cậu trốn là sao?”
Đặng Hải Quân bỗng bùng nổ, khiến Trang Tử Ngang không biết phải thế nào.
Cậu không ngờ, người coi cậu là đối thủ bao lâu nay, lại không nỡ rời xa cậu đến vậy.
“Hải Quân, sau này cậu sẽ gặp nhiều đối thủ mạnh hơn, cơ mà ngàn vạn lần đừng quên tớ đã từng là chướng ngại vật nhé.”
“Trang Tử Ngang, cậu không thể không đi hả?” Đặng Hải Quân trầm giọng.
“Không thể không đi.” Trang Tử Ngang buồn bã cười.
Chuyện này, không phải do cậu.