Đặng Hải Quân có hơi ganh tị với Trang Tử Ngang, nhưng vì mất đi một đối thủ xuất sắc như vậy, lại cảm thấy cực kì tiếc nuối.
Hai người ngồi ở trạm xe buýt, ngước mắt ngắm nhìn dòng xe cộ, trò chuyện hồi lâu.
Từ lần đầu thi đấu khi khai giảng, đến lần đầu bắt tay hợp tác, chuyện cũ chầm chậm ùa về, khiến người ta xúc động bùi ngùi.
Thanh xuân, cứ thế trôi qua trong mồ hôi và nước mắt, lặng lẽ chuyển động.
Bất chợt, chuyến xe buýt số 19 từ góc phố tới.
Trang Tử Ngang sẽ mãi mãi chẳng đến tuổi 19.
Cậu cầm điện thoại lên nhìn, vừa khéo 6 giờ 10.
Tiểu Hồ Điệp lại mất tăm mất tích.
“Hải Quân, cậu biết xe 19 chạy tới đâu không?” Trang Tử Ngang hỏi.
“Tiêu Dao Cung, không phải trên đó viết à?” Đặng Hải Quân chỉ biển hiệu sau lưng.
“Nếu cậu không bận, thì lên xe buýt với tớ nhé?” Tiền xe tớ bao.” Trang Tử Ngang cười nói.
“Hai tệ tiền vé, cậu hào phóng ghê.” Đặng Hải Quân châm chọc.
Trang Tử Ngang nhướng mày.
Ừ ha, đi một chuyến xe buýt, chỉ tốn hai đồng bạc.
Mà mỗi lần Tiểu Hồ Điệp về nhà, đều giữ lại bốn đồng, chắc chắn cần chuyển một lần xe.
Muốn biết nhà cô ở đâu, đúng thật là khó khăn.
Hai người lên xe, đã hết chỗ, chỉ đành bám vào tay treo.
Cửa xe đóng kín, tài xế đạp ga, phong cảnh hai bên dần lùi.
“Chú ơi, có một cô gái thường xuyên đi xe này, sơ mi trắng váy xanh, trên tóc cài một nhành hoa, chú biết cậu ấy xuống trạm nào không ạ?”
Thông thường, hành khách không được phép nói chuyện với tài xế, để tránh làm phiền bác tài lái xe.
Cho nên Trang Tử Ngang nói rất nhanh, ngắn gọn súc tích.
Tiểu Hồ Điệp trông xinh xắn như vậy, đi đến đâu liền gây chú ý đến đó, cậu nghĩ tài xế hẳn phải có ấn tượng.
Bác tài xua tay: “Không biết, chú không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng.”
Một câu, làm Trang Tử Ngang cứng họng.
Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ khen ngợi bác tài, thật có đạo đức nghề nghiệp.
“Náo loạn nửa ngày, thì ra là cậu lôi tớ đi tán gái.” Đặng Hải Quân bất mãn bíu môi.
“Là bạn nữ hôm qua cậu đã gặp í, tớ hơi lo cho cậu ấy.” Trang Tử Ngang thành thật.
“Trang Tử Ngang, nghe tớ khuyên một câu, người thông minh không sa vào bể tình, cậu bây giờ lạc lối rồi.” Đặng Hải Quân mặt không cảm xúc khuyên nhủ.
“Cậu thật là, đối với con gái một chút hứng thú cũng không có à?” Trang Tử Ngang hỏi.
“Ừ, đàn bà chỉ làm ảnh hưởng tốc độ rút đao của tớ.” Đặng Hải Quân dùng ngón giữa đẩy kính mắt.
Cậu thấy, Trang Tử Ngang quả nhiên đã sa đọa rồi.
Một đứa học bá ưu tú, không nên bị tình yêu quấy nhiễu.
Không tin thì xem Newton, Leibniz, Descartes, Tesla, Pascal, bọn họ có ai lấy vợ đâu?
Hai người cứ thế lắc lư trên xe buýt, cũng chẳng biết xuống trạm nào, bèn trực tiếp đến trạm cuối Tiêu Dao Cung.
Đây là đạo quán nổi tiếng nhất thành phố, hương khói quanh năm không dứt.
Hai chữ Tiêu Dao, là cảnh giới khó đạt được của đời người.
Trang Tử Ngang và Đặng Hải Quân bước qua cửa*, thong thả tham quan.
*raw: 山门 (sơn môn), cửa ở trước các ngôi chùa, đền, miếu,..
Mùi trầm hương nồng nặc, khiến lòng người bình thản.
“Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn, Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã!”* Đặng Hải Quân không kìm nổi ngâm .
*tạm dịch: Biển Bắc có cá, tên gọi là Côn, thân Côn to lớn, không biết dài mấy nghìn dặm. Bài thơ trên của Trang Tử
“Hải Quân, cậu biết cá Côn kêu thế nào không?” Trang Tử Ngang cười hỏi.
“Bộp bộp bộp?” Đặng Hải Quân đoán, còn dùng hai tay bắt chước động tác vỗ vây.
Trang Tử Ngang không khỏi cười ha hả.
Hóa ra tên học bá nghiêm túc này, cũng hài hước ghê.
“Mấy bạn trẻ, bên trong cấm lớn tiếng ồn ào.” Một thanh âm truyền đến.
Trang Tử Ngang vội ngừng cười, nhìn sang hướng tiếng, là một đạo sĩ mặc đạo bào.
“Xin lỗi, đạo trưởng.”
Cái bàn trước mặt vị đạo trưởng kia, bày ống thẻ, bức tường phía sau treo bảng giải nghĩa.
Rất rõ ràng, ông chuyên gieo quẻ cho du khách.
“Hải Quân, muốn tớ giúp cậu hỏi nhân duyên không?” Trang Tử Ngang giỡn.
“Không cần, mệnh của tớ thuộc về tớ chứ chẳng phải ông trời.” Đặng Hải Quân chả bao giờ tin trò này.
Trang Tử Ngang thực ra cũng không tin, dù sao mọi người đều học chủ nghĩa duy vật.
Cái gọi là xin quẻ coi bói, chẳng qua chỉ là tìm sự an ủi tinh thần.
Vị đạo trưởng kia nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cổ tay Trang Tử Ngang: “Thứ đó của cậu, là đồ của đạo quán chúng tôi.”
Trang Tử Ngang giơ cổ tay, thoang thoảng mùi hương đào nhè nhẹ
“Vậy ạ? Đây là của một bạn nữ tặng cháu.”
“Nó có thể phù hộ cậu bình an.” Đạo trưởng đáp.
Trang Tử Ngang hơi kích động, có lẽ Tiểu Hồ Điệp từng đến đây.
Nhà của cô hẳn sẽ ở gần.
“Vậy cho cháu xin một quẻ ạ!” Trang Tử Ngang kính cẩn.
“Nhàm chán.” Đặng Hải Quân bĩu môi.
Tới trước điện, Trang Tử Ngang lắc ống thẻ, mất hơn 20 giây mới rơi ra một thẻ.
Cậu cầm lên nhìn, con ngươi bỗng co lại.
Quẻ cực xấu.
Trang Tử Ngang đưa thẻ cho đạo trưởng, đạo trưởng nhanh chóng tìm thấy bảng giải nghĩa tương ứng.
Là một bài thơ ngắn.
Thanh từ nhất khúc tửu nhất chung, đào nguyên nan mịch phương ảnh trọng.
Trang chu hựu tố hóa điệp mộng, bất đắc tiêu dao nhập thế không.*
*tạm dịch: một khúc thanh ca một chén rượu, đào nguyên khó tìm bóng hồng mịt mùng/Trang Chu lại mộng hóa bướm, thảnh thơi chẳng được hòa nhập chẳng xong
Không hổ là quẻ cực xấu, trong đó “khó”, “mộng”, “chẳng”, toàn là điềm xấu.
“Thanh niên, cậu muốn hỏi gì?” Sắc mặt đạo trưởng nghiêm trọng.
Trang Tử Ngang nghẹn lời, chính cậu cũng không biết hỏi cái gì.
Đằng nào chả sống được mấy ngày, mọi việc đều như tan thành mây khói.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu bèn trả lời: “Cháu đang tìm một người, có thể cho cháu biết cậu ấy đi đâu không ạ?”
Đạo trưởng nhíu chặt lông mày: “Đừng tìm, cô ấy tự khắc sẽ về, nhưng mà…”
“Nhưng gì ạ?” Trang Tử Ngang vội hỏi tiếp.
“Tâm niệm mong cầu, sáng tối đều hiện, chẳng bằng tĩnh tại, lập tức có cách.” Biểu tình đạo trưởng cao thâm khó lường, vẻ bí hiểm.
Tiếp đó là một tràng cổ văn dài dòng, rằng thì là mà.
Tựa hồ nói rất nhiều, lại y hệt chẳng nói gì.
Trang Tử Ngang nghe xong đầu óc mơ hồ, cuối cùng ngoan ngoãn biếu 10 tệ gieo quẻ vô dụng.
Đạo trưởng cười hớn hở nhận lấy, rồi chỉ ra ngoài cửa: “Ở kia có một bà cụ bán đồ ăn vặt, cô đơn lạc lõng, không nơi nương tựa, nếu mấy cậu đói bụng, thì qua giúp đỡ bà xíu.”
“Bị người ta lừa 10 tệ à?”
Sau khi đi xa, Đặng Hải Quân mới cười nhạo Trang Tử Ngang.
Trang Tử Ngang cười cười: “Không sao, coi như góp hương khói.”
Mặc dù còn đống nghi vấn, quanh quẩn trong lòng.
Nhưng Tiểu Hồ Điệp đã nói, cô chỉ bận vài ngày, cuối tuần sẽ trở về.
Chắc không có chuyện gì đâu.
Hai người bước khỏi cửa, quả nhiên thấy một bà cụ bán đồ ăn vặt.
Mái tóc bạc trắng, mặt đầy tang thương.
Trước mặt bà đặt cái nồi, chứa tào phớ.
“Hải Quân, cậu theo tớ lâu như vậy, mời cậu ăn bát tào phớ nhé!” Trang Tử Ngang động lòng trắc ẩn.
“Coi như cậu có lương tâm.” Đặng Hải Quân vui vẻ chấp nhận.
Hai người tới trước sạp, Trang Tử Ngang cất tiếng hỏi: “Bà ơi, hai bát tào phớ ạ.”
Bà cụ vội đứng dậy, ngẩng đầu liếc nhìn Trang Tử Ngang, ánh mắt lờ mờ.
Trang Tử Ngang nhân hậu, chứng kiến cảnh bà cụ lẻ loi thế này, liền chạnh lòng.
Luôn cảm giác mặt bà cụ, có phần quen thuộc.
“Chàng trai, các cháu muốn mặn hay ngọt?” Giọng bà cụ hơi khàn.
“Cháu muốn ngọt, thêm nhiều đường ạ.” Đặng Hải Quân lập tức đáp.
“Cậu đúng là dị nhân, tào phớ ai ăn ngọt? Cháu muốn mặn ạ.” Trang Tử Ngang lườm một cái.
Tào phớ ngọt hay mặn, vĩnh viễn là mâu thuẫn không thể hóa giải.