Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 38

Nhìn bà cụ khuấy tào phớ, Đặng Hải Quân bỗng dưng hỏi: “Bà ơi, trời sắp tối rồi, mà bà vẫn bày sạp, người nhà không lo lắng ạ?”

Trang Tử Ngang nhướng mày, ban nãy đạo trưởng đã nói mà, đó là một bà lão mẹ góa con côi.

Cậu hỏi thế này, chẳng phải là xát muối vào vết thương à?

Quả nhiên, sắc mặt bà cụ trở nên bi thương: “Bà mất hết người thân rồi.”

“Xin lỗi bà ạ, nó không biết nói chuyện.” Trang Tử Ngang đặt tờ 10 tệ lên sạp.

Năm tệ một bát tào phớ, trừ đi nguyên liệu, cũng chả lời được bao nhiêu.

Nếu không vì cuộc sống gian khó, già như vậy, ai lại muốn đứng hứng gió buổi tối?

Tay chân bà cụ hẵng còn khá nhanh nhẹn, nhanh chóng đưa hai bát tào phớ cho các cậu.

Trang Tử Ngang gọi tào phớ mặn, bên trong có xì dầu, sa tế, hành lá, dưa muối thái nhỏ và các loại gia vị khác.

Cậu dùng thìa múc một miếng, bỏ vào miệng.

Tào phớ cực kì trơn mềm, tan ra trong miệng.

Hương vị sa tế đặc biệt đậm đà, ăn một lần liền khó quên.

“Ăn ngon quá, chào bà ạ.” Trang Tử Ngang gật đầu cười.

“Cảm ơn các cháu.” Bà cụ cẩn thận cất tiền.

Ánh mắt của bà, dừng lại vài giây ở sợi dây đỏ trên cổ tay Trang Tử Ngang.

Con mắt vốn lờ mờ, càng thêm ảm đạm.

“Hải Quân, cậu vô duyên vậy, khơi chuyện buồn của người ta làm gì?”

Sau khi đi xa, Trang Tử Ngang mới oán trách sự vô lễ vừa rồi của Đặng Hải Quân.

Đặng Hải Quân xấu hổ đáp: “Tớ tưởng bà với lão đạo trưởng kìa cùng một giuộc, cố tình bịa chuyện nhằm chặt chém du khách, có điều hình như không phải.”

“Cái loại không biết đối nhân xử thế như cậu, tương lai ế cả đời thôi.” Trang Tử Ngang châm chọc.

“Không đâu, lặn trong biển trời toán học và vật lý, tớ vĩnh viễn không cảm thấy cô đơn.” Đặng Hải Quân cười phá lên.

Cậu đẩy bát tới trước mặt Trang Tử Ngang: “Ngọt cực, muốn thử không?”

Trang Tử Ngang chê bai: “Tào phớ ngọt đến chó còn không thèm, mau bỏ ra.” 

Ngoảnh lại phía sau, nhìn bà cụ đơn độc bày sạp, trong lòng cậu vô cùng khó chịu.

Lại nghĩ tới những lời kỳ quặc của vị đạo trưởng gieo quẻ, càng thêm buồn bực bứt rứt.

Đang yên đang lành, sao lại xuất hiện quẻ cực xấu?

Quả là thiên hạ vốn yên, kẻ ngu tự khuấy*.

*raw: 天下本无事, 庸人自扰之, tức đang bình thường tự dưng đi kiếm chuyện

Màn đêm hoàn toàn phủ xuống, phố đã lên đèn, soi sáng bầu trời tối đen.

Đặng Hải Quân đặt xe về nhà, trước khi chia tay, cậu nhấn mạnh: “Trang Tử Ngang, nếu cậu tiếp tục chìm trong nữ sắc, kể cả không bỏ chạy giữa trận, thì cũng sớm chẳng phải là đối thủ của tớ nữa đâu.”

Trang Tử Ngang khẽ xì: “Hừ, chỉ cần tớ còn ở trường một ngày, cậu không bao giờ có cửa lên hạng nhất.”

“Được lắm, cậu đúng là một đối thủ xứng tầm.”

“Muốn vượt qua tớ, phải cố thêm trăm năm nữa nhé!”

Phóng hết lời khiêu khích, ai nấy tự về nhà.

Trở về phòng trọ, cho cá ăn xong, Trang Tử Ngang nằm vật trên giường, trằn trọc.

Cậu giơ điện thoại, soạn tin nhắn cho Tiểu Hồ Điệp.

“Hôm nay tớ được ăn một bát tào phớ siêu ngon, lần sau muốn đi cùng không?”

Do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm, nhấn nút gửi.

Gửi xong liền hối hận, cái cớ rủ rê rác thải.

Y hệt lúc trước, không đợi nổi phản hồi.

Ngày hôm sau, Trang Tử Ngang nửa tỉnh nửa mơ mở mắt, trước tiên lấy điện thoại, rồi lại thất vọng.

Tiểu Hồ Điệp vẫn không trả lời.

Trước đây cô đâu như vậy, luôn nhân lúc Trang Tử Ngang chưa thức dậy, nhắn lại.

Cô từng nói, chỉ cần nhìn thấy, sẽ lập tức hồi âm.

Thế hẳn là tạm thời vẫn chưa nhìn thấy.

Điện thoại hết pin, hoặc bị đánh cắp ha!

Hai môn thi sáng chiều, Trang Tử Ngang dễ dàng hoàn thành như cũ.

Phần họ tên, vẫn là Tô Vũ Điệp.

Cậu thầm nghĩ, mình dùng tên Tô Vũ Điệp, thi được thủ khoa toàn khối, có lẽ sẽ tìm ra lớp của cô.

Cả trường lớn nhường này, không thể không có người quen biết cô.

Sau khi kỳ thi kết thúc, hai ngày tiếp theo đi học bình thường.

Các giáo viên tất bật chấm bài, khoảng thứ hai có thể biết điểm.

Thi xong, Trang Tử Ngang vẫn không tháo sợi dây đỏ trên cổ tay xuống.

Hoa đào trên cây, bị gió đêm thổi rụng hết trong một đêm.

Chỉ có sợi dây đỏ trên tay ấy, tỏa hương như trước.

Hai ngày nay, Trang Tử Ngang nhìn tới nhìn lui dòng tin kia tận trăm lần, nhưng vẫn không có phản hồi từ Tiểu Hồ Điệp.

Cô như thể bốc hơi khỏi nhân gian, đột nhiên biến mất trong thế giới của cậu.

Tiết toán sáng thứ sáu, Trang Tử Ngang lại bất chợt chảy máu cam.

Từng giọt máu to đùng rơi xuống, nhuộm đỏ trang sách.

Lý Hoàng Hiên sợ hãi, vội vã đưa cậu đến nhà vệ sinh xử lý, còn định đưa cậu ra phòng y tế.

“Con trai, cậu rốt cuộc làm sao thế? Đừng dọa bố sợ.”

Trang Tử Ngang gắng gượng cười: “Không sao, dạo này ăn ngon quá, chắc bị nóng trong người thôi.”

Lý Hoàng Hiên khẽ đấm vào ngực cậu: “Chúng ta là bố con, có chuyện đừng giấu, trời sập thì tớ với cậu cùng nhau chống.”

“Ờ, tớ chảy nhiều máu cam như vậy, chắc không phải sắp tèo đâu nhỉ?” Trang Tử Ngang tiếp tục cười.

“Vậy cậu tèo sớm chút, tớ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thích quan tài lật nắp hay trượt nắp?” Lý Hoàng Hiên cũng cười.

Cậu làm thế nào cũng không nghĩ tới.

Sự thật, thường được bộc lộ dưới dạng đùa giỡn.

“Thôi được, Tiểu Hồ Điệp của cậu, sao hai ngày qua không thấy?” Lý Hoàng Hiên chợt nhớ ra, ước chừng mấy ngày rồi chưa thấy cô gái xinh đẹp kia.

“Hình như cậu ấy có chút việc, nên xin nghỉ.” Vẻ mặt Trang Tử Ngang buồn thiu.

“Các cậu quả là trời sinh một đôi, nghỉ học như cơm bữa.” Lý Hoàng Hiên trêu ghẹo.

Trang Tử Ngang dùng giấy chặn lỗ mũi, cuối cùng cũng cầm nổi máu.

Cách giờ tan học còn có 20 phút.

Lớp toán của Diệt Tuyệt sư thái, vất vả lắm mới trốn được, do đó không muốn về quá sớm.

Lý Hoàng Hiên chớp mắt: “Làm trận nhé?”

Trang Tử Ngang cười nói: “Chơi thì chơi, không cho cấm Trang Chu.”

Lý Hoàng Hiên vốn chỉ thuận miệng nói, bởi xét theo nết Trang Tử Ngang, nhất định sẽ từ chối, rồi đàng hoàng quay lại học.

Không ngờ đó, con nhà người ta như cậu, sa đọa tới mức này.

Hai người đăng nhập game, bắt đầu duo.

Thời gian đúng là thứ kỳ diệu, một tiết toán 45 phút, thật sự đau khổ tột cùng.

Ấy vậy mà xíu thời gian này, còn chả đủ đánh hai cây trụ.

Hai thiếu niên, trốn vào góc phòng trong WC, chơi say mê.

Trang Tử Ngang gà mờ, bị Lý Hoàng Huyên chửi không thương tiếc.

“Con bướm của cậu bay kiểu gì đấy? Chiêu 1 thả ngược rồi.”

“Tớ đang ăn bùa đỏ cậu mò tới làm gì? Bị chiêu 2 của cậu hút mất tiêu.”

“Ulti, tớ bị dí mẹ rồi, mở ulti nhanh.”

Trang Tử Ngang chăm chú nhìn màn hình, điều khiển Trang Chu cưỡi cá.

Tuy hơi ngáo, nhưng rất vui.

Cơ hội có thể chơi game với Lý Hoàng Hiên, quả thật khá ít.

“Sắp combat rồi, nghe lệnh tớ, bảo mở ulti là mở ulti ngay đấy.” Biểu tình Lý Hoàng Hiên khẩn trương, như chuẩn bị lâm trận.

Vừa thấy Quỷ Cốc Tử đối diện combat, cậu lập tức gào to hơn: “Ulti!”

Dứt lời, bên cạnh rầm một tiếng.

Cửa toilet bị đạp mạnh mở ra, để lộ khuôn mặt giận dữ của Trương Chí Viễn.

Lý Hoàng Hiên dựa lưng vào tường, run lẩy bẩy: “Thầy… thầy Trương, thầy nãy giờ ngồi đây ạ?”

Trương Chí Viễn giật phăng điện thoại: “Giờ học mà chơi game, tịch thu điện thoại, về viết bản kiểm điểm.”

Nói xong, liền kéo thắt lưng bỏ đi.

“Không phải hai đứa cùng chơi sao? Sao thầy không tịch thu máy cậu?” Lý Hoàng Hiên tức giận bất bình.

Trang Tử Ngang mờ mịt lắc đầu.

Trên màn hình, Trang Chu không ai điều khiển nhanh chóng bị giết, buông lời trăn trối.

“Á, đến lúc phải tỉnh rồi!”

Bình Luận (0)
Comment