Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 39

Sáng sớm thứ bảy, Trang Tử Ngang mua một ít xúc xích, cắt thành từng miếng.

Dựa theo dặn dò của Tiểu Hồ Điệp, tới công viên Tây Sơn nuôi mèo hoang.

Khi Trang Tử Ngang lấy thức ăn ra, một bầy mèo con màu sắc khác nhau, nhanh chóng bao vây cậu.

Cậu cẩn thẩn nhớ lại từng cái tên Tiểu Hồ Điệp đặt, Hổ Tử, Phô Mai, Pudding v.v.

Chỉ là chú mèo nhỏ Tom kia, vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa rồi.

Dáng vẻ Tiểu Hồ Điệp đau buồn khóc vì nó, thực sự khó quên.

“Chàng trai, cô nhóc kia sao không đi cùng cháu?” Thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau.

Trang Tử Ngang quay đầu, là dì bảo vệ môi trường lần trước.

Cậu buồn bã trả lời: “Gần đây cậu ấy có việc bận, mấy ngày liền cháu chưa gặp cậu ấy.”

“Cô bé đó thật giàu lòng nhân ái, ba tháng nay, cuối tuần nào cũng đến cho mèo ăn.” Dì cười cười.

“Ba tháng nay ạ?” Trang Tử Ngang tự lẩm bẩm.

Nhớ cô bán khoai tây chiên cũng từng nói, Tiểu Hồ Điệp quen cô từ ba tháng trước.

Tức là, vào khoảng Tết năm ngoái.

Trang Tử Ngang cầm điện thoại, quay đoạn video ngắn về mấy con mèo.

Định gửi Tiểu Hồ Điệp, lại nhớ tới cái cục gạch của cô, chắc hẳn không xem được.

Mặt trời dần lên cao, soi rọi hoa cỏ cây cối trong công viên, không khí cực kì trong lành.

Trang Tử Ngang hít hà vài hơi, sau đó rời đi.

Hôm nay cậu hẹn Trần Đức Tu, lại đến bệnh viện kiểm tra.

Tuy đã xác định sẵn rằng chỉ phí công mà thôi.

Hành lang ở bệnh viện, ngập tràn mùi thuốc sát trùng nhức mũi.

Thấp thoáng, tiếng khóc thút thít vọng ra từ phòng bệnh.

Mỗi khi tới nơi này, Trang Tử Ngang cảm thấy rợn tóc gáy.

Ngồi trên ghế tại hành lang hồi lâu, trong văn phòng của Trần Đức Tu, mới có đôi vợ chồng trung niên bước ra, trên mặt còn vương nước mắt.

Trang Tử Ngang cực kì thấu hiểu, dù sao bệnh nhân tới tìm Trần Đức Tu, thông thường đều vô cùng nghiêm trọng.

Đến lượt Trang Tử Ngang, Trần Đức Tu ngước mắt khỏi cặp kính.

“Sao lại một mình cháu? Không có người nhà đi cùng à?”

Trang Tử Ngang lắc đầu: “Tới nước này rồi, cháu không muốn gây thêm phiền phức cho người khác.”

Trần Đức Tu thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa.

Làm bác sĩ hơn nửa đời người, ông đã gặp đủ loại bệnh nhân, không thiếu trường hợp hoàn cảnh gia đình rối ren.

Giằng co với Trang Tử Ngang nửa ngày, mới lấy được kết quả kiểm tra.

“Cháu muốn tự đọc, hay để bác giải thích cho cháu nghe?” Vẻ mặt Trần Đức Tu nghiêm trọng.

“Bác nói đơn giản xíu, dùng từ cháu có thể hiểu nhé.” Trang Tử Ngang thỉnh cầu.

“Nghĩ thoáng chút.”

Vỏn vẹn ba chữ, rất đơn giản, cũng rất dễ hiểu.

Cắt đứt tia hy vọng cuối cùng.

So với lúc trước, Trang Tử Ngang đau khổ hơn, bởi lẽ khi ấy cậu chưa quen biết Tiểu Hồ Điệp.

Trần Đức Tu hái một nhành hoa đào từ bình hoa trên bàn làm việc, đưa Trang Tử Ngang.

“Tặng cháu nhành hoa, thả lỏng đi, dành thời gian cho người cháu yêu thương.”

Trang Tử Ngang nhận lấy: “Giờ chắc cũng sắp hết mùa đào nhỉ?”

Trần Đức Tu gật đầu: “Gần thế, đây là nhành cuối rồi, trước đây có bệnh nhân thích hoa đào, hay tặng bác một ít, để bác thư giãn hơn.”

“Bệnh nhân ấy đâu ạ?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Cô ấy chẳng được ngắm hoa đào nữa rồi.” Trần Đức Tu lắc đầu.

Làm bác sĩ, ông đã sớm quen nhìn việc sinh tử, nên khi nói đến loại chuyện này, nội tâm hầu như không còn gợn sóng.

Nhưng đối với Trang Tử Ngang, một câu bình thản như vậy, lại quá đỗi tàn nhẫn.

Cái này hẳn cũng là nhành đào cuối cùng cậu được ngắm lúc sinh thời.

Cầm tờ báo cáo kiểm tra, Trang Tử Ngang rời khỏi văn phòng của Trần Đức Tu, bỗng nhiên gặp Lâm Mộ Thi ở sảnh chờ khám bệnh.

“Mộ Thi, trùng hợp ghê.”

Bà ngoại của Lâm Mộ Thi vì chút bệnh cũ, nằm viện tại đây.

Cô nhân dịp cuối tuần tới thăm, không ngờ sẽ bắt gặp Trang Tử Ngang, cũng thấy vui vui.

“Xem ra bọn mình có duyên đấy, cậu đến bệnh viện làm gì vậy?”

“Không có gì, hôm qua chảy máu cam, nên tớ đến kiểm tra tí.” Trang Tử Ngang nắm chặt tờ báo cáo, phút chốc không biết giấu đi đâu.

“Qua cậu chảy nhiều máu cam như vậy, dọa tớ sợ chết, không sao chứ?” Lâm Mộ Thi bất chợt giơ tay, giật lấy tờ báo cáo.

“Mộ Thi, đừng…” Trang Tử Ngang cố gắng ngăn cản, nhưng đã muộn.

Tờ báo cáo toàn những thuật ngữ y học phức tạp, Lâm Mộ Thi không hiểu lắm.

Có điều mấy chữ “tế bào ung thư di căn”, khiến cô nhìn thấy mà hoảng hốt.

Hóa ra, đây chính là bí mật động trời của Trang Tử Ngang.

Hai tay Lâm Mộ Thi cầm báo cáo, không khỏi run rẩy, nước mắt trào ra vành mắt.

“Trang Tử Ngang, đây không phải sự thật đúng không?”

“Cậu đừng đùa kiểu này, không buồn cười tí nào.”

“Lần trước tớ có hơi nặng lời, tớ biết sai rồi, cậu đừng lấy chuyện này ra hù tớ.”

Cô vừa như đang nói với Trang Tử Ngang, vừa như đang lẩm bẩm.

Tuy rằng cô biết rõ, mấy lời này đều là nói nhảm.

Trang Tử Ngang vốn chẳng ngờ sẽ gặp cô ở đây, sao có thể chuẩn bị trước để giỡn?

“Mộ Thi, đồng ý tớ, đừng kể người khác.” Trang Tử Ngang bình tĩnh cầu xin.

“Tại sao lại thế? Cậu mới 18 tuổi mà.” Nước mắt Lâm Mộ Thi không ngừng tuôn chảy,

“Thời điểm mẹ tớ mang thai tớ, còn định phá thai, tính như vậy, tớ vẫn lời được 18 năm đấy!” Trang Tử Ngang tự giễu tự cười.

“Cậu đừng cười, tớ nói rồi việc này chả buồn cười tí nào.” Lâm Mộ Thi khóc to hơn.

“Cậu nói bé chút, đừng ảnh hưởng người khác.” Trang Tử Ngang bất đắc dĩ nói.

Trên thực tế, mọi người không ai để ý họ.

Dù sao nơi này cũng là bệnh viện, mấy thứ tê tâm liệt phế, sinh ly từ biệt chẳng hề xa lạ.

“Trang Tử Ngang, còn bao lâu?”

“Ba tháng, à không qua một tuần rồi, chỉ còn hơn hai tháng thôi.”

Trang Tử Ngang nhớ rõ quyển lịch để bàn kia, xe xuống 10 trang rồi.

Ngày tháng sống chết phải tính bằng từng tờ giấy, cảm giác đặc biệt khó chịu.

Lâm Mộ Thi nhớ lại, tuần trước Trang Tử Ngang xin nghỉ một buổi, bảo là đi khám bệnh.

Sau khi trở về dường như biến thành người khác, mặc chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt, òa khóc giữa tiết toán, từ đó về sau bắt đầu thường xuyên trốn tiết.

Thì ra lúc ấy, cậu đã biết mình mắc bệnh hiểm nghèo.

Mà cô vẫn vì việc cậu lỡ hẹn cùng đi xem phim, nổi giận với cậu.

Thời điểm ăn thịt nướng lần trước, còn không ngừng chỉ trích cậu, nói cậu không có tương lai.

“Xin lỗi, Trang Tử Ngang, lúc đó tớ không biết, tớ không nên nói những lời như vậy với cậu.”

Vành mắt Trang Tử Ngang ửng đỏ: “Không sao, cậu không cần xin lỗi tớ.”

“Sao cậu không nói sớm cho tớ biết? Chuyện lớn cỡ này mà tự mình gồng gánh?”

“Chúng ta là bạn, tớ tuyệt đối không muốn thấy bộ dạng này của cậu đâu!”

Lâm Mộ Thi vừa khóc, vừa hồi tưởng từng kỷ niệm cùng Trang Tử Ngang.

Chỉ còn đúng hai tháng, là sẽ mãi mãi mất đi người bạn tốt như vậy.

Đều do cô không tốt, chưa đủ quan tâm cậu.

Niềm hối hận vô hạn, lấy đầy khoang ngực cô.

Nước mắt nhiều thế nào, cũng không thể giãi bày nỗi bi thương.

Bình Luận (0)
Comment