“Trang Tử Ngang, đồ khốn, đã nói sẽ làm bạn thân cả đời, nhưng mới được nửa đường đã bỏ lại tớ.”
Trong sảnh chờ khám bệnh, Lâm Mộ Thi khóc đến mức không nói nên lời.
Trang Tử Ngang vô cùng áy náy đau buồn, nhưng cũng rơi vào cảnh bất lực.
Cậu cũng chẳng biết, cuộc đời mình lại ngắn ngủi như vậy.
Rơi nhiều nước mắt hơn cũng vô tích sự, chi bằng dành quãng thời gian cuối cùng, sống thật vui vẻ.
“Mộ Thi, tớ muốn chém cậu một bữa, mời tớ ăn trưa đi, tớ hơi đói rồi.” Trang Tử Ngang gượng cười.
“Được, cậu muốn ăn gì cũng được.”
Lâm Mộ Thi đồng ý, ngỏ lời mời món Tây đắt đỏ.
Trang Tử Ngang từ chối, ăn nhanh bên ngoài bệnh viện là được.
15 tệ một suất, đầy đặn no bụng.
Hai người cầm khay cơm, chọn một góc vắng.
Trang Tử Ngang ăn ngon lành, còn Lâm Mộ Thi ăn không vô nổi.
Biết tin người bạn thân nhất mắc bệnh nan y, là sự chấn động dữ dội đối với tinh thần.
Huống hồ vì chuyện liên quan đến Tiểu Hồ Điệp, khiến cô hơi nổi máu ghen tuông, có lẽ tình cảm của mình với Trang Tử Ngang, không chỉ đơn thuần là tình bạn.
Bất kể thế nào, đều đã bỏ lỡ.
Mà chính tớ cũng không phân biệt được, cậu là tình bạn, hay là mối tình dang dở?
“Mộ Thi, từ giờ trở đi, đối xử với tớ như người bình thường nhé.”
“Bằng không tớ sẽ cho rằng cậu thương hại tớ, khoảng thời gian cuối cùng này tớ muốn sống có tôn nghiêm chút.”
“Chuyện này cậu phải giúp tớ giữ bí mật, nếu để các bạn biết, bọn họ chắc chắn sẽ đối với tớ giống cậu bây giờ.”
Ăn thêm hai miếng cơm, Trang Tử Ngang bắt đầu dặn dò.
Lần trước cả lớp đồng loạt muốn cậu quay lại làm lớp trưởng, suýt nữa khiến cậu bật khóc tại chỗ.
Nếu như tin tức này lan ra, cậu thật sự không biết đối mặt với mọi người thế nào.
Lâm Mộ Thi mắt đỏ hoe gật đầu: “Nữ sinh kia thì sao? Không phải cậu thích người ta à?”
“Thích có ích gì?” Trang Tử Ngang bất đắc dĩ cười khổ: “Ai lại thích yêu đương cùng người chỉ sống được chưa tới ba tháng?”
Lâm Mộ Thi tức khắc nghẹn lời, hai mắt lại đẫm lệ.
Khi ấy Trang Tử Ngang nói thiêu thân lao đầu vào lửa, cô nhất thời không thể lĩnh hội.
Ừ nhỉ, biết rõ một người sống không quá ba tháng, còn ai sẽ yêu người đó chứ?
Lâm Mộ Thi thân làm giáo hoa, xung quanh chẳng bao giờ thiếu người theo đuổi.
Vậy nên đến bây giờ cô vẫn không biết, thật sự thích một người là cảm giác gì.
Đặc biệt khi sinh mệnh có thời hạn, càng khiến tình yêu này thêm phần bi thương.
Trang Tử Ngang nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Lâm Mộ Thi, kiên nhẫn giải thích với cô.
“Mộ Thi, thời gian còn lại của tớ không nhiều, cho tớ buông thả một lần.”
“Nữ sinh kia tên Tiểu Hồ Điệp, gặp được cậu ấy, tớ mới hiểu thế nào là thật lòng thích một người.”
“Nhưng tiếc rằng, tớ không có cơ hội yêu đương với cậu ấy.”
Trang Tử Ngang đã quyết định, cho dù thích Tiểu Hồ Điệp tới mấy, cũng sẽ không tỏ tình cô.
Sinh mệnh chẳng còn bao nhiêu, niềm yêu thương ấy chỉ đành chôn sâu đáy lòng.
Nếu không, lúc cậu qua đời, mọi chuyện xong xuôi, Tiểu Hồ Điệp ở thế giới này phải làm sao?
Tình yêu đã định sẵn không có kết quả, vậy thì đừng bắt đầu.
Chút thời gian cuối cùng, làm bạn là đủ rồi.
Dù gì nụ hôn đó, cô cũng không nhớ.
“Tiểu Hồ Điệp kia, thực sự tốt thế à?” Lâm Mộ Thi hơi không cam lòng hỏi.
“Cậu ấy mang hạnh phúc đến trong tầm tay tớ.” Trang Tử Ngang thẳng thắn đáp.
Ở bên cô gái như Lâm Mộ Thi, có lẽ do sự xinh đẹp kiêu kỳ của cô, sẽ nảy sinh cảm giác khoảng cách.
Nhưng ở bên Tiểu Hồ Điệp, lại quên sạch được hết thảy phiền muộn.
Từ ánh mắt của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi nhìn thấy niềm chân thành.
Cô do dự một lúc, hỏi câu cuối cùng: “Nếu như, tớ nói là nếu như, tớ với cậu là người yêu, cậu gặp được Tiểu Hồ Điệp thì làm thế nào?”
“Vậy tớ sẽ chủ động giữ khoảng cách với cậu ấy, căn bản chả có cơ hội hiểu rõ nhau.” Trang Tử Ngang không cần nghĩ liền trả lời.
Nếu hôm ấy dưới cây ngân hạnh, cậu là một nam sinh có bạn gái.
Thì sẽ không cùng cô ra ngoài dạo phố ăn vặt, không có chuyện phía sau.
Lâm Mộ Thi hỏi vấn đề này, nhằm muốn biết rõ, khi đó cô và Trang Tử Ngang, rốt cuộc là quan hệ gì.
Liệu có chút tình cảm nào vượt khỏi tình bạn chăng?
Qua câu trả lời của Trang Tử Ngang, có thể thấy cậu quả thật là một chàng trai rất tốt, trung thực, tốt bụng, có trách nhiệm.
Được làm bạn với cậu, đã đặc biệt may mắn.
Tới nhà, Trang Tử Ngang vò tờ báo cáo kiểm tra thành một cục, thuận tay ném trong tủ quần áo.
Hoa đào mang từ chỗ Trần Đức Tu về, tùy tiện cầm một chai coca chứa nước, nghiêng nghiêng ngả ngả c ắm vào.
Căn phòng nhỏ đơn sơ, bỗng tăng thêm sắc xuân.
Rồi nhìn hai chú cá vàng trong bể, lặng lẽ ngẩn người.
Không có Tiểu Hồ Điệp, cuộc sống cậu trở nên quạnh quẽ, tim cũng quạnh quẽ.
Lát sau, ánh mắt Trang Tử Ngang, rơi xuống cây sáo kế bên bể cá.
Đấy là đồ vật duy nhất cậu đem theo khi rời khỏi cái nhà kia.
Vì giết thời gian nhàm chán, cậu lấy cây sáo, tùy hứng thổi.
Âm nhạc, có thể giúp lòng người bình lặng.
La sol sol si do si la, sol la si si si si la si la sol…
Cậu chỉ nhớ mỗi đoạn dạo đầu này, giai điệu phía sau, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Dường như thổi ra, là lập tức gặp được Tiểu Hồ Điệp.
Cơn buồn ngủ ập đến, bèn nằm ngủ trưa.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, điện thoại vang lên ting một tiếng.
Trang Tử Ngang đưa tay với điện thoại, dòng chữ trên màn hình, khiến cơn buồn ngủ của cậu bay biến sạch.
Tin nhắn mới, từ người liên hệ Tiểu Hồ Điệp.
Cậu vội vàng mở tin nhắn, thấy bốn chữ kèm một dấu chấm than.
“Tớ rất nhớ cậu!”
Trang Tử Ngang mau chóng gõ máy hồi âm, tay hơi run rẩy.
“Tớ cũng nhớ cậu, cậu ở đâu?”
Tin nhắn gửi đi, lại chìm dưới đáy biển.
Trang Tử Ngang cực kì bất an, nhưng chẳng thể làm gì, gọi điện đến, vẫn là giọng báo ngoài vùng phủ sóng đáng ghét ấy.
Cậu chỉ đành hết lần này tới lần khác an ủi chính mình.
Cô nhìn thấy tin nhắn, nhất định sẽ trả lời.
Âm nhạc có thể làm dịu tâm hồn con người, nghe nhạc thôi!
Hoàn cảnh này, chỉ có bài này là phù hợp nhất.
Bật đèn, khung cảnh trước mắt.
Phòng thì rộng, giường thì trống.
Tắt đèn, tất cả đều giống nhau.
Vết thương trong lòng, chẳng thể sẻ chia.
Cuộc đời, theo năm tháng chảy tới, theo tóc bạc già đi.
Theo em rời xa, hạnh phúc nhỏ bé mất tăm.
Theo ký ức phai nhạt, theo giấc mơ ngủ say.
Theo trái tim tê dại, dần dần vô cảm.*
*lyric bài Anh rất nhớ em-Sodagreen
…
Không hổ là nhạc suy* danh bất hư truyền, Trang Tử Ngang mới nghe được nửa, đã khóc bù lu bù loa.
*raw: 网抑云, đồng âm chế từ 网易云音乐 (NetEase CloudMusic), cái app nghe nhạc này chuyên có mấy cái cmt suy/chia sẻ cảm xúc tiêu cực
Trái tim khó mà yên ổn được nữa.
Cậu biết, Tiểu Hồ Điệp chắc chắn có bí mật giấu cậu.
Nhưng cậu thì sao, trong lòng cũng cất giữ bí mật động trời.
Một thằng đàn ông, rõ ràng không nên rơi lệ nhiều như vậy, cơ mà cậu vẫn cứ không nhịn nổi.
Hơn 10 năm qua, cuộc sống đã quá u tối.
Bây giờ vất vả lắm, mới có một tia sáng chiếu rọi vào, lại chính là lúc buông màn kết thúc.
Trang Tử Ngang thầm nghĩ, Tiểu Hồ Điệp bận có mấy ngày, bản thân hồn bay phách lạc thế này.
Nếu cậu chết rồi, Tiểu Hồ Điệp sẽ đau khổ đến mức nào?
Cảm giác như cả một thế kỷ trôi đi, điện thoại rốt cuộc truyền tới tiếng ting.
“Đồ ngốc, chờ tớ.”