Chủ nhật, Trang Tử Ngang ngồi trên bãi cỏ nơi từng cùng Tiểu Hồ Điệp thả diều, lặng lẽ ngẩn người ngắm nhìn dòng sông.
Ngồi suốt cả buổi sáng.
Gần trưa, điện thoại bỗng đổ chuông.
Cậu vội vàng rút máy ra, nhưng thấy người gọi là Trang Văn Chiêu, liền thất vọng.
“Bố, lại có chuyện gì vậy?” Giọng Trang Tử Ngang lạnh nhạt.
“Trưa về ăn cơm nhé, dì Tần của con nấu nguyên một bàn đồ ngon.” Trang Văn Chiêu hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng.
Trải qua sự việc lần trước, ông đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy trước đây đối xử với Trang Tử Ngang quá đỗi hờ hững.
Vì thế chủ động hạ cái tôi xuống, mong muốn hàn gắn quan hệ cha con.
“Bố để con yên tĩnh một lát, tạm thời đừng làm phiền con được không?” Trang Tử Ngang thỉnh cầu.
“Chung quy con vẫn là con bố, từng ấy thời gian rồi cũng nên nguôi giận chứ, chẳng lẽ cả đời không định quay lại nhà?” Trang Văn Chiêu lớn tiếng.
“Không ạ, cùng lắm ba tháng, con nhất định sẽ trở về.” Giọng Trang Tử Ngang vô cùng quả quyết.
Trước kia, Trang Tử Ngang luôn cố gắng làm vừa lòng bố, chỉ mong đổi lại một chút tình thương.
Suốt những năm qua, cậu ở cái nhà kia, cậu làm biết bao việc.
Quét nhà, lau kính, rửa bát, giặt quần áo, thậm chí còn học sửa ống nước và vệ sinh máy hút mùi, ti tiện như người giúp việc.
Thế nhưng điều khiến cậu thất vọng là, chẳng thể đổi lấy một nụ cười hiếm hoi của bố.
Bây giờ đối diện cái chết, trái lại cậu thấy thật nhẹ nhõm.
Bởi lẽ lúc Trang Văn Chiêu biết sự thật, mới tỏ ra quan tâm chăm sóc cậu, thì đã không còn là tình phụ tử chân chính nữa.
Chỉ là một màn ràng buộc đạo đức mà thôi.
Trang Văn Chiêu hít sâu một hơi, nhẫn nhịn khuyên bảo.
“Tử Ngang, bố thừa nhận khi trước không làm tròn bổn phận, chưa đủ quan tâm con.”
“Chuyện dạy dỗ Vũ Hàng cũng có vấn đề, nó thiếu tôn trọng con, bố đã bắt nó sửa rồi.”
“Coi như nể mặt ông nội con, con chuyển về sống đi, tránh khiến người già lo lắng.”
…
Trang Tử Ngang vừa nghe chữ ông nội, nước mặt lập tức dâng trào.
Cậu bình tĩnh lại rồi nói: “Bố, con nói chuyện với ông rồi, ông đồng ý để con tạm ở với mẹ, bố trước mắt cứ để con yên tĩnh một lát đã.”
Trang Văn Chiêu im lặng một khoảng, đành thỏa hiệp: “Vậy được, chừng nào con nghĩ thông suốt, thì trở về nhé!”
Cúp máy, Trang Tử Ngang nhìn dòng nước dưới chân, trầm tư hồi lâu.
Giữa cậu và bố, thật ra không có mâu thuẫn to lớn gì, chỉ là sự hời hợt ấy, không phải ngày một ngày hai có thể cải thiện.
Mẹ kế với em trai ngoài miệng không nói, chứ trong lòng nhất định cũng khó chịu.
Chớ nên trở về quấy rầy bọn họ.
Trang Tử Ngang lại gọi cho Từ Tuệ: “Mẹ, bao giờ mẹ về ạ? Con nấu cho mẹ một bữa nha?”
Giọng Từ Tuệ khẩn trương: “Mẹ phải bận vài ngày nữa, con biết công việc của mẹ đấy, con có lòng thế là được rồi.”
“Con… con thấy người không khỏe lắm.” Trang Tử Ngang nén nước mắt nói.
“Vậy đi viện khám đi, bảo bác sĩ kê thuốc, lát mẹ chuyển ít tiền cho con, thế nhé cúp trước đây.” Từ Tuệ vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện.
Không lâu sau, chuyển qua 500 tệ.
Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run.
Mẹ bận rộn như vậy, đừng làm bà thêm phiền phức.
Chính xác mà nói, cậu thuộc quyền nuôi dưỡng của bố, mẹ có thể quan tâm mình nhường này, đã cực kì tốt rồi.
Hy vọng bà sớm tìm được người phù hợp, nửa đời sau có người săn sóc.
Mình không phải đứa con trai tốt, không thể ở bên phụng dưỡng.
Trang Tử Ngang ngồi lại bờ sông một lúc, Lý Hoàng Hiên gọi tới, hỏi cậu có muốn đến nhà ăn không, bị cậu mượn đại lý do uyển chuyển từ chối.
Bởi vì cậu sợ nhìn thấy gia đình hạnh phúc của Lý Hoàng Hiên, lòng đố kị khiến tâm lí mình vặn vẹo.
Thứ đứa trẻ khác vừa sinh ra đã sở hữu, cậu đem hết toàn lực giành lấy, kết quả vẫn chỉ là phế phẩm.
Có điểu đổi góc độ nghĩ, Trang Tử Ngang cảm thấy khá may mắn.
Nếu bản thân thực sự có gia đình hạnh phúc như Lý Hoàng Hiên, thì bấy giờ bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, mới đích xác là bi kịch.
…
Thứ hai, lá cờ đỏ tươi thắm, dần hiện lên giữa sân trường.
Buổi sinh hoạt sáng, ban giám hiệu tổng kết kỳ thi tháng tuần trước, không khỏi lắm lời rườm rà.
Tối qua Trang Tử Ngang hơi mất ngủ, đứng trong hàng ngáp liên tục.
Ánh mắt Lâm Mộ Thi, vẫn dừng trên người cậu, không rời một giây.
Cô rất sợ, Trang Tử Ngang đột nhiên ngã xuống không dậy nổi, cũng không thể tỉnh lại.
Khi cán bộ Hội học sinh lên phát biểu, lớp 9 lần nữa trượt mất cờ thi đua, phút chốc tiếng oán than nổi khắp tứ phía.
“Tớ đã bảo mà, Tạ Văn Dũng căn bản không được.”
“Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của cậu ấy, tuần rồi kỷ luật lẫn vệ sinh của lớp mình đều rối tinh rối mù.”
“Không so sánh thì không có đau thương, hiện tại tớ mới hiểu, Trang Tử Ngang rốt cuộc xuất sắc cỡ nào.”
…
Nghe mấy lời này, Tạ Văn Dũng lòng đau như cắt.
Cậu rõ ràng dùng hết sức, mà vẫn chỉ xứng xách giày cho Trang Tử Ngang.
Lúc này cậu chỉ có thể chấp nhận sự thật, bản thân so với Trang Tử Ngang, đúng là cách biệt quá lớn.
Đến tiết thứ tư sinh hoạt lớp, Tạ Văn Dũng không tránh khỏi một trận công kích.
Cậu đứng trên bục giảng, cố gắng giải thích và phản biện, lại càng yếu ớt bất lực.
Cuối cùng cậu trực tiếp nổi giận, ném miếng xốp lau bảng.
“Vậy tớ cũng từ chức được chưa? Lớp trưởng này ai thích thì tự đi mà làm.”
Đây vốn dĩ là chiêu lấy lùi làm tiến, cậu tưởng mọi người sẽ biết điều.
Ai ngờ đa số ánh mắt, lập tức tụ tập trên người Trang Tử Ngang, tràn ngập mong chờ.
Trang Tử Ngang bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Lớp mình không giành được cờ đỏ, ai cũng có trách nhiệm, không thể đổ lỗi cho riêng Tạ Văn Dũng, mọi người đừng gắt gao chỉ trích cậu ấy.”
Nguyên nhân thực thụ, cậu kỳ thật biết rõ.
Đó chính là do Tạ Văn Dũng không đủ uy nghiêm, khó thu phục lòng người, nên không ít bạn cố tình làm trái ý cậu ta, phá rối, dẫn đến các thành tích của lớp đều tụt dốc.
Trang Tử Ngang nhìn về phía Tạ Văn Dũng: “Nếu cậu làm lớp trưởng, thì đừng dễ dàng buông bỏ, nhớ kỹ lời tớ nói lần trước, khiến mọi người cảm nhận được sự chân thành của cậu, chắc chắn sẽ ủng hộ cậu thôi.”
“Trang Tử Ngang, thế vì sao cậu từ bỏ?” Tạ Văn Dũng hỏi ngược lại.
“Tớ có lý do bất khả kháng.” Trang Tử Ngang thở dài.
“Cậu đừng giảng đạo lý với tớ nữa, đưa phương pháp cụ thể đi!” Tạ Văn Dũng nhất thời sốt ruột, giọng nói có phần lớn.
“Đủ rồi, Tạ Văn Dũng.” Lâm Mộ Thi đứng dậy tức giận nói: “Tớ không cho cậu nói như vậy với Trang Tử Ngang.”
Tạ Văn Dũng tức thì sửng sốt.
Giai điệu , lại vang lên trong đầu.
*bài hát hay được dùng làm meme bi hài cho cảnh thất tình
Đại giáo hoa của chúng ta, tại sao luôn bảo vệ Trang Tử Ngang?
Thật dễ khiến người khác ghen tị.
“Trang Tử Ngang làm nhiều chuyện cho tụi mình như vậy, cậu có thể học được nửa từ cậu ấy đã tốt lắm rồi.” Lâm Mộ Thi giận dữ nhìn chằm chằm Tạ Văn Dũng.
Đôi mắt phượng xinh đẹp, đầy ắp nước.
Các bạn học không hiểu chuyện gì, xì xào bàn tán.
“Hình như Lâm Mộ Thi đối xử với Trang Tử Ngang, tốt hơn trước đây.”
“Quan hệ giữa bọn họ vốn mập mờ, trước còn có tin đồn, lạ gì đâu!”
“Vậy nữ sinh lần trước tìm Trang Tử Ngang, lại là chuyện gì nữa? Three some hả?”
…
Trang Tử Ngang liên tục nháy mắt với Lâm Mộ Thi.
Cậu ngàn vạn lần chớ bốc đồng, đem việc kia nói ra.