Trương Chí Viễn đúng lúc xuất hiện, phá vỡ sự xấu hổ trong phòng học.
Ông ở hành lang loáng thoáng nghe vài câu, đại khái hiểu chuyện, vào giải vây giúp Trang Tử Ngang.
“Trang Tử Ngang, em theo thầy một chuyến, mấy bạn khác tiếp tục sinh hoạt lớp.”
Lý Hoàng Hiên khó hiểu: “Thầy Trương, sao dạo này thầy hay tìm Trang Tử Ngang thế?”
Trương Chí Viễn nghiêm giọng: “Em trước hết quản tốt bản thân đi, sao chưa nộp bản kiểm điểm cho thầy?”
Lý Hoàng Hiên lập tức ngậm miệng.
Điện thoại bị tịch thu, cuối tuần trôi qua chán chẳng buồn nói.
Trên đường đến văn phòng, Trương Chí Viễn hỏi Trang Tử Ngang: “Thầy thấy mắt Lâm Mộ Thi ươn ướt, em nói cho con bé hả?”
Trang Tử Ngang đáp: “Tình cờ gặp tại bệnh viện, bị cậu ấy nhìn thấy tờ báo cáo kiểm tra ạ.”
“Bác sĩ nói gì?”
“Nghĩ thoáng chút.”
Sau cuộc đối thoại ấy, là một khoảng lặng dài.
Trương Chí Viễn không biết nên an ủi thế nào, buồn bực cúi đầu bước tiếp.
Hai tay Trang Tử Ngang đút túi, dáng vẻ bất cần đời.
Tới văn phòng, có vài giáo viên khác ở đó.
Trương Chí Viễn ngồi trên bàn làm việc, theo thói quen nhấp một ngụm trà kỷ tử, liếc nhìn Trang Tử Ngang.
“Biết vì sao thầy gọi em đến không?”
Trang Tử Ngang nghĩ ngợi một chút: “Điểm thi tháng ạ?”
Trương Chí Viễn đập bàn một cái: “Em bày trò quái gì đây? Tô Vũ Điệp lớp 23 là ai?”
“Thầy Trương, em nói em nhất thời hồ đồ, viết nhầm tên, thầy có tin không?” Trang Tử Ngang nhún vai.
Trương Chí Viễn định nổi cáu, nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Trang Tử Ngang, đành phải cố nhịn xuống.
Đứng đầu toàn khối hai năm liên tiếp, mỗi bài thi của Trang Tử Ngang, luôn được giáo viên quan tâm.
Lúc này, bài thi đã chấm xong, sau khi ghép phách, lại không tìm thấy bài cậu đầu tiên.
Tuy nhiên chẳng mấy thời gian, các thầy cô liền dễ dàng bắt được cậu.
Ngoại trừ họ tên và lớp, những thứ khác như số báo danh, chữ viết, điểm số v.v, đều khẳng định chắc nịch là bài thi của Trang Tử Ngang.
Trò đùa nhỏ này, lại tạo phiền toái không hề nhỏ cho trường học.
Chủ nhiệm giáo dục* đặc biệt triệu tập giáo viên, mở một cuộc họp.
*1 chức bên TQ chuyên quản lý các thầy cô
Trọng tâm cuộc họp, chính là lần này thành tích Trang Tử Ngang có được công nhận không.
Phe ủng hộ cho rằng, Trang Tử Ngang chỉ giỡn tí, chứ vẫn nghiêm túc làm bài, bảo toàn y nguyên hạng nhất khối, nên được công nhận.
Phe phản đối cho rằng, không thể dung túng hành vi coi thường quy định trường, ngay cả họ tên còn không viết đúng, thì điểm cao tới đâu cũng vô nghĩa, cần xử phạt nghiêm khắc, hủy thành tích.
Đôi bên không ngừng tranh cãi, mất nửa ngày, vẫn không có kết quả.
Trương Chí Viễn gọi Trang Tử Ngang đến, nhằm muốn nghe lời giải thích từ bản thân cậu.
Thấy bộ điệu cà lơ phất phơ này của cậu, hiển nhiên chẳng có tí hối cải nào.
“Thầy Trương, em hỏi chút, bạn học Tô Vũ Điệp này, thành tích cao nhất khối ạ?” Trang Tử Ngang cười hỏi.
“Xem như thằng nhóc em may mắn, Đặng Hải Quân chỉ kém em đúng hai điểm.” Trương Chí Viễn trừng mắt, trả lời trá hình.
“Được, con người em tương đối thiết thực, không màng hư danh, cứ hủy thành tích đi ạ!” Trang Tử Ngang vô cùng rộng lượng.
Miễn thực tế vẫn đứng đầu là được, có thể đặt điều kiện với Tiểu Hồ Điệp.
Còn chuyện xếp hạng trên bảng điểm, không quan trọng.
Đặng Hải Quân ao ước ngôi vị hai năm rồi, nên thành toàn cậu một lần.
Trương Chí Viễn thở dài, đổi giọng dịu dàng: “Vậy được, thầy sẽ giải thích với chủ nhiệm, mấy năm qua em stress nặng, muốn buông thả một chút, thầy hiểu được, nhưng không cho phép em làm chuyện quá trớn.”
“Thế thầy trả điện thoại cho Lý Hoàng Hiên đi ạ, em đảm bảo sau này sẽ không vi phạm nữa.” Trang Tử Ngang có voi đòi tiên.
“Cầm đi, món này đắt lắm, để thầy giữ lỡ mất thầy không đền nổi.” Trương Chí Viễn mở ngăn kéo, đặt điện thoại lên bàn.
“Cảm ơn thầy Trương ạ, chúc thầy sống lâu trăm tuổi.” Trang Tử Ngang hớn hở nhận lấy.
Nghe thấy lời chúc phúc sống lâu trăm tuổi này, Trương Chí Viễn hết sức đau lòng.
Từ sau khi biết bệnh tình của Trang Tử Ngang, ông không thể nghiêm khắc, chỉ hy vọng cậu học trò tốt ở quãng thời gian ít ỏi còn lại, cảm nhận thêm được nhiều hơi ấm hơn.
“Không có chuyện gì nữa, em có thể về lớp chứ?” Trang Tử Ngang nhướng mày.
“Khoan đã, có một giáo viên muốn nói chuyện với em, đang trên đường đến rồi.” Trương Chí Viễn gọi cậu.
“Giáo viên nào ạ?”
“Thầy ấy từ khu phía Tây qua đây, chắc phải đợi chút.”
Trang Tử Ngang nghi hoặc, mình có quen giáo viên khu phía Tây đâu nhỉ!
Nhiệm vụ học tập của mỗi khối lớp bất đồng, thời gian học và nghỉ ngơi cũng có sự khác biệt nhất định, để tránh việc học sinh ảnh hưởng lẫn nhau, nhà trường phân chia mỗi khối một khu riêng.
Trang Tử Ngang hiện ở khu phía Tây.
Lúc mới nhập học, bọn họ đã học tại khu phía Tây một năm.
Học sinh khu phía Tây bây giờ, thấp hơn họ hai lớp, thường ngày hầu như không có giao lưu.
Giữa hai khu, chỉ có một cái cầu thang chật hẹp kết nối.
Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Đứng trước cửa là một người thầy giáo hơn 30 tuổi, quần áo chỉnh tề, khí chất nho nhã.
Trương Chí Viễn vội vàng đứng dậy, nhiệt tình bắt tay ông: “Tiểu Lý, lâu rồi không gặp.”
Đối phương cũng cười chào lại.
Kế tiếp Trương Chí Viễn giới thiệu cho Trang Tử Ngang: “Đây là thầy Lý Tuấn Nam.”
Trang Tử Ngang hạ thấp giọng: “Em đâu biết thầy ấy, thầy ấy tìm em làm gì ạ?”
Trương Chí Viễn khẽ gật đầu, ý bảo mình cũng không rõ.
Lý Tuấn Nam quan sát Trang Tử Ngang, nở nụ cười ôn hòa: “Bạn học Trang Tử Ngang, có thể theo thầy ra ngoài xíu không?”
Trang Tử Ngang lập tức nói: “Đương nhiên có thể ạ.”
Thầy Lý này, tạo ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Nhất là nụ cười của ông, khiến người ta có cảm giác tựa gió xuân thổi qua.
Rời khỏi văn phòng, Lý Tuấn Nam dẫn Trang Tử Ngang lên tầng, thẳng tới sân thượng.
Đứng tại đây, gần như ngắm được toàn cảnh ngôi trường.
Cây ngân hạnh cao lớn, đung đưa trong gió.
Nắng rọi xuống mặt, cực kì dễ chịu.
Lý Tuấn Nam hít sâu một hơi, rồi nói với Trang Tử Ngang: “Thầy nghe nói trên bài thi tháng, em viết tên Tô Vũ Điệp.”
Trang Tử Ngang sửng sốt: “Thầy ơi, thầy biết cậu ấy ạ?”
Lý Tuấn Nam khẽ gật đầu: “Thầy là chủ nhiệm lớp con bé.”
Trang Tử Ngang nghe xong, liền vỡ lẽ, bao thắc mắc bấy lâu, trở nên sáng tỏ.
Bảo sao tra máy tính ở phòng bảo vệ, hay danh sách học sinh họ Tô, đều không tìm thấy tên Tô Vũ Điệp.
Hóa ra cô là học sinh khu phía Tây, cũng chính là đàn em nhỏ của mình.
Thế mà cứ tưởng cô bằng tuổi mình cơ!
Bên khu phía Tây, tổng cộng có 25 lớp, cô nói mình thuộc lớp 23, cũng không phải là nói dối.
Độ cao địa lý của hai khu, có mức chênh lệch nhất định.
Cấu trúc tòa giảng đường này khá đặc biệt, tầng thượng xây một hành lang nối, thông đến cầu thang dẫn sang khu phía Tây.
Trang Tử Ngang thầm nghĩ, thì ra mỗi lần Tiểu Hồ Điệp chia tay mình ở góc cầu thang, thực chất là lên tầng về khu phía Tây.
Hai khu học sinh hoạt khác nhau, nên trước khi cậu tan học có thể mua kem chờ cậu.
Mọi thứ đều hợp tình hợp lý.
“Tại sao em lại viết tên nó trên bài thi?” Lý Tuấn Nam hỏi.
“Em rất nhớ cậu ấy, bất tri bất giác viết.” Trang Tử Ngang thú thật.
“Quả thật con bé vô cùng đáng yêu, thầy cũng rất nhớ nó.” Vành mắt Lý Tuấn Nam phiếm hồng.