Thứ tư hôm nay, bảng điểm kỳ thi tháng được phát.
Lần đầu tiên lần đầu tiên, Trang Tử Ngang mất ngôi vị dẫn đầu.
Không chỉ vậy, tất cả các môn đều 0 điểm, xếp hạng cuối cùng toàn khối, xếp hạng bét toàn khối.
Trương Chí Viễn giành co một trận với chủ nhiệm giáo dục, mới miễn cho cậu khỏi hình phạt viết bản kiểm điểm.
Chứng kiến kết quả này, cả lớp không thể tin nổi.
“Chuyện gì vậy? Trang Tử Ngang không đi thi à?”
“Cậu ấy là trụ cột vững chắc của lớp mình, lần này hẳn điểm trung bình bị kéo xuống không ít nhỉ?”
“Chuyện bất thường ắt có nguyên do, Trang Tử Ngang nhất định gây chuyện rồi.”
…
Các loại tin đồn, lan nhanh trong lớp.
Người kêu oan nhất cho Trang Tử Ngang, đương nhiên là anh em tốt Lý Hoàng Hiên của cậu.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, chắc chắn quên nhập điểm cho cậu rồi, tớ giúp cậu tìm lão Trương report.”
Trang Tử Ngang dùng một tay đè cậu lại: “Đừng, là tớ tự phát bệnh.”
“Bệnh gì?” Lý Hoàng Hiên không thể hiểu nổi: “Cậu nộp giấy trắng hả?”
Trang Tử Ngang im lặng cười.
Tiết sau là giờ ngữ văn, cán bộ môn dẫn theo hai ba bạn, bắt đầu trả bài thi.
Bài thi Lý Hoàng Hiên xuống trước, được 111 điểm.
Cậu mặt chau mày ủ: “Chẳng lẽ số tớ cô đơn suốt đời?”
Trang Tử Ngang lướt qua lỗi của cậu, đau đầu nhức óc: “Ngay cả cậu cũng không thuộc?”
Lý Hoàng Hiên đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Thằng c* nộp giấy trắng như cậu, có tư cách gì chê tớ?”
Vừa dứt lời, một bài thi vụt qua.
Cán bộ môn nói với Trang Tử Ngang: “Thầy Trương dặn kỹ rằng, đây là bài cậu, nói thật, bút danh cậu đặt yểu điệu ghê.”
Đám người Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi nghe xong, vẻ mặt đều hiện dấu chấm hỏi.
Bút danh gì?
Ai lại đi thi đặt bút danh?
Bọn họ đều thò đầu tới, thấy trên bài thi Trang Tử Ngang, đạt được tận 137 điểm.
Ngữ văn mà thi được điểm này, tương đối nghịch thiên.
“Vậy sao cậu 0 điểm?” Lâm Mộ Thi kinh ngạc.
Thẳng đến khi cô xem phần họ tên tại phách, thình lình viết Tô Vũ Điệp, một cơn ghen tuông lập tức dâng trào trong lòng.
Đây là trúng độc sâu đậm, mới có thể viết tên con gái người ta lúc đang thi à?
“Vãi lều!” Lý Hoàng Hiên đập một phát vào lưng Trang Tử Ngang.
Biết gần đây cậu cùng Tiểu Hồ Điệp kia mặn nồng, nhưng đâu cần thiết khoe ân ái kiểu này!
Cậu để đứa ế 111 điểm tớ đây, làm sao chịu nổi.
Phá án, thảo nào Trang Tử Ngang 0 điểm.
Trong phòng học, tiếng bàn luận xôn xao.
“Tô Vũ Điệp kia là ai?”
“Là cô em xinh đẹp lần trước tìm Trang Tử Ngang ngoài lớp í.”
“Yêu đương đúng là ảnh hưởng đến học tập lớn thật, trực tiếp từ hạng nhất rơi xuống hạng bét luôn.”
“Tớ mà có bạn gái xinh đẹp như vậy, đừng nói là một lần thi, cả bầu trời sao đều hái cho cô ấy.”
…
Những tiết sau, tiết nào cũng lần lượt phát bài thi.
Điểm Trang Tử Ngang, tất cả đều cao đến quá đáng, khiến người ta sửng sốt nghẹn lời.
Nhưng ba chữ Tô Vũ Điệp trên đầu, đặc biệt chói mắt, làm người ta nghiến răng nghiến lợi.
Một đống cẩu lương, lộng trời lộng đất.
Người như vậy, hình phạt hủy bỏ thành tích thật sự rất nhẹ.
Phải bắt cậu viết bản kiểm điểm 3000 chữ.
Giờ nghỉ giữa tiết, một bạn học hét lớn: “Trang Tử Ngang, bên ngoài có người tìm.”
Trang Tử Ngang bỗng đứng dậy, lao phắt khỏi lớp, thấy kĩ Đặng Hải Quân.
Ánh mắt thất vọng, chớ nên lộ rõ.
“Đặng Hải Quân cầm bảng điểm lớp 15, đưa Trang Tử Ngang xem.”
Tên cậu trên lớp và khối, đều chình ình thứ nhất.
“Hải Quân, chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.” Trang Tử Ngang cười nói.
“Tớ tra bảng xếp hạng tổng trên máy tính của thầy rồi, nếu cậu đứng nhì hoặc đứng ba, ta có thể còn vui vẻ chút, nhưng cậu mẹ nó đứng thứ 1075.” Đặng Hải Quân tức giận.
“Ngày thi đầu tiên tớ nói với cậu rồi mà, tớ quên viết tên.” Trang Tử Ngang thản nhiên đùa cợt.
“Cậu đây là bỏ trốn giữa trận, không xứng làm đàn ông.”
Dùng cách này để đứng đầu, khiến Đặng Hải Quân không thấy mừng rỡ tí nào.
Cậu nhất quyết đòi xem bài thi của Trang Tử Ngang, không thì sẽ mất ngủ.
Trang Tử Ngang bị cậu bám riết bất lực, đành trở về lớp lấy từng bài thi ra.
Đặng Hải Quân tính tổng điểm, k** r*n thảm thiết: “A—”
“Cậu hú cái quỷ gì?” Trang Tử Ngang ghét bỏ nói.
“Kém đúng hai điểm, tớ thiếu chút nữa là đường đường chính chính thắng cậu rồi.” Đặng Hải Quân áo não không thôi.
Trang Tử Ngang cười khanh khách, cảm thấy người này thật đáng yêu.
Người khác thấy bài thi của mình, quan tâm mỗi cái tên Tô Vũ Điệp.
Chỉ có cậu chăm chú nhìn tổng điểm.
Tư duy học bá, quả nhiên khác người thường.
“Được rồi, cuộc thi vật lý tháng sau, cậu tham gia hay không tham gia?” Đặng Hải Quân hỏi.
“Không tham gia, tớ chắc không có thời gian.” Trang Tử Ngang không hề nghĩ ngợi, quyết đoán từ chối.
Cậu nói không có thời gian, đơn thuần là ý trên mặt chữ.
Đặng Hải Quân lộ vẻ rèn sắt không thành thép, đồng thời thầm thề trong lòng, nhất định phải tránh xa đàn bà.
Loại sinh vật này, quá tiêu hao ý chí chiến đấu rồi.
Trang Tử Ngang chính là ví dụ sống sờ sờ.
Con gái, sao có thể so với sự thú vị của đề vật lý?
Chụp lại bảng điểm lớp 15 làm bằng chứng xong, Trang Tử Ngang bèn chia tay Đặng Hải Quân, quay lại chỗ ngủ.
“Trang Tử Ngang, bên ngoài có người tìm.” Lại một âm thanh truyền đến.
“Thằng này, vẫn chưa hết?” Trang Tử Ngang lẩm bẩm đứng dậy, rời lớp.
Trên hành lang, không ít bạn học đang đùa nghịch đuổi bắt.
Giữa những bóng người chạy vụt qua, có một bóng hình đứng yên tĩnh.
Đó là một cô gái rất đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt hạnh nhân, tóc tết lệch một bên vắt sang vai trái.
Cô mặc chiếc sơ mi trắng tinh, phối với chân váy xanh lam, làn váy dài tới đầu gối, dưới chân là đôi giày trắng không nhiễm bụi trần.
Ánh nắng chiếu xuống người cô, khiến cả người như toả sáng.
Giống như lần đầu gặp gỡ dưới tán cây ngân hạnh, nhất nhãn vạn niên*.
*raw: 一眼万年, thành ngữ TQ nhìn một lần, khắc cốt ghi tâm
Điểm khác biệt chính là, bên tóc mai cô chẳng còn nhành đào.
Thân hình thon gầy hơn, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
“Tiểu Hồ Điệp…” Trang Tử Ngang ngây dại khẽ gọi, đại não phút chốc trống rỗng.
“Đồ ngốc!” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp mang ý cười, nói xong thì nghèn nghẹn.
Trang Tử Ngang ngừng thở, tim đập loạn nhịp, từng bước tiến gần về phía trước.
Cậu cẩn thận vươn tay, sợ rằng cô nhóc trước mắt là ảo ảnh trong mơ, vừa đụng liền tan biến.
Thẳng đến khi đầu ngón tay cậu, chạm vào gương mặt mềm mại của con gái.
Xúc cảm ấm áp, rõ ràng truyền đến đầu ngón tay.
Nước mắt tràn khỏi mi, ánh mắt mơ màng.
“Tiểu Hồ Điệp, cậu đi đâu thế? Tớ nhớ cậu lắm.”
“Đồ ngốc, tớ về rồi mà, cậu khóc cái gì? Đã nói mỗi ngày phải vui vẻ.”
Tiểu Hồ Điệp bị lây cảm xúc từ Trang Tử Ngang, hai mắt cũng ngập tràn nước, tựa hồ nước trong veo.
Biểu tình quyến rũ mê người, khiến người ta thương tiếc.
Nếu không phải ở ngoài lớp, xung quanh còn nhiều bạn học, Trang Tử Ngang nhất định sẽ không chút do dự, ôm cô vào lòng.
Vì thế giờ phút này, họ chỉ có thể nhìn nhau thâm tình, không nói nên lời.
Tiểu Hồ Điệp biến mất tròn một tuần.
Khoảng thời gian này, Trang Tử Ngang thấm thía câu cổ ngôn kia.
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Lần thứ hai cô xuất hiện, dáng người gầy guộc và khuôn mặt xanh xao, làm Trang Tử Ngang đau lòng khôn xiết.
Một tuần qua, cậu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?