Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 45

Trang Tử Ngang lấy giấy, chặn hai lỗ mũi, sau đó đi lừa Trương Chí Viễn xin giấy nghỉ.

Trương Chí Viễn không nói hai lời, liền phê chuẩn.

“Thầy Trương, hay thầy ký cho em mấy tờ, sau này đỡ làm phiền thầy.” Trang Tử Ngang được voi đòi tiên.

“Cũng được, chủ ý này không tệ, ai nghĩ ra thế?” Trương Chí Viễn liên tiếp ký ba tờ.

Chữ của ông, so với Lý Tuấn Nam tinh tế hơn nhiều.

Nếu Tiểu Hồ Điệp có khả năng bắt chước chữ viết, sau này tốt nhất là hạn chế làm phiền thầy thân yêu.

“Trang Tử Ngang, tớ muốn ăn hết thảy món ngon, ăn từ đầu đường đến cuối đường.”

Đứng trước đầu phố ăn vặt, Tô Vũ Điệp hào hứng tuyên bố.

Trang Tử Ngang cười gật đầu.

Đừng nói chỉ cùng nhau ăn uống, dù là núi đao biển lửa, tớ cũng nguyện ý nhảy xuống với cậu.

Tăng thứ nhất, Trang Tử Ngang mua một xấp xiên thịt dê, bảo chủ quán rắc đầy ớt và thì là.

Tiểu Hồ Điệp thì hỏi câu kinh điển của cô: “Pepsi hay Coca?”

Lần này, Trang Tử Ngang chọn Pepsi.

Khổ suốt một tuần, cậu muốn ngọt một chút.

Hai người ngồi trên bậc thang cẩm thạch, không tí kiêng kỵ giằng xé xiên thịt dê, không hề để ý tướng ăn.

Đồ ăn cay, thường có một đặc điểm, là không dứt được.

Một khi ngừng ăn, vị cay sẽ nhanh chóng dâng lên.

Tiểu Hồ Điệp bị cay đến đỏ bừng gương mặt, chảy mồ hôi chán, miệng phì phì thổi khí.

Một ngụm uống nửa lon Coca lạnh, ợ một cái, chỉ hơi giảm bớt.

Trang Tử Ngang ở bên cười dịu dàng nhìn cô.

Một cô gái xinh đẹp, lại còn dễ gần, đối với con trai chắc chắn là đòn chí tử.

Tô Vũ Điệp ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng giơ cao hai cánh tay hét lớn: “Wow, thế giới đẹp quá đi!”

Nếu là trước đây, Trang Tử Ngang sẽ hùa theo cô.

Nhưng hiện tại trong lòng cậu, như có khối đá nặng nghìn cân đè lên.

Khó tưởng tượng được, đây là cô gái mồ côi cha mẹ từ nhỏ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, còn mắc bệnh.

Cô luôn luôn tích cực lạc quan như vậy, mang đến niềm vui cho người xung quanh.

“Tiểu Hồ Điệp, một tuần này, rốt cuộc cậu đi đâu?”

Vấn đề này, Trang Tử Ngang biết rõ mà vẫn hỏi.

Sau khi nói chuyện với thầy Lý Tuấn Nam trên sân thượng, cậu có thể đoán sơ sơ rằng, Tiểu Hồ Điệp hẳn là đi bệnh viện điều trị.

Một tuần qua, chắc chắn cô làm bạn cùng giường bệnh và thuốc men.

“Tớ đi chơi đó!” Tô Vũ Điệp tràn đầy phấn khởi nói.

“Chơi gì thế?” Trang Tử Ngang không vạch trần cô.

Cậu cũng không định nói cho Tiểu Hồ Điệp, cậu đã gặp chủ nhiệm lớp cô, biết hoàn cảnh của cô.

Chuyện bi thương, đặt dưới đáy lòng, mỗi ngày phải thật vui vẻ mới tốt.

“Tớ đi một nơi rất vui, quen biết được nhiều bạn mới.”

“Tớ suýt thì mải ham chơi, không muốn trở về.”

Tiểu Hồ Điệp líu lo nói chuyện, phát ra tiếng cười trong trẻo.

Nghe cô kể khá sống động, Trang Tử Ngang thiếu chút nữa liền tin.

Vành mắt cậu ửng đỏ, hùa theo lời cô: “Vậy vì sao cậu lại quay về?”

“Tớ nhớ cậu lắm!” Tô Vũ Điệp chìa tay chọc đầu cậu.

“Vậy cậu đến chỗ kia, có vườn hoa, có bướm không?”

“Đương nhiên có chứ, chỗ đó bướm đẹp cực, cánh có đủ loại hoa văn.”

“Cậu làm mất hoa đào trên tóc à?”

“Hoa đào tàn rồi, ngốc nghếch.”

Hai người câu được câu không trò chuyện.

Mắt Tiểu Hồ Điệp, sáng ngời y hệt sao trên bầu trời đêm.

Trang Tử Ngang cố gắng quên nỗi buồn, cùng cô vô tư vô lo tìm kiếm niềm vui.

Thoáng nghỉ ngơi một chút, hai người tiếp tục quét sạch quán ăn vặt.

Khoai tây chiên, đậu phụ thối, bánh trứng nướng, kẹo hồ lô, trà sữa lạnh, nước ép dưa hấu…

Đúng là quỷ đói đầu thai.

Vác cái bụng ăn no căng tròn, hai người cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, ra bờ sông phơi nắng.

Trang Tử Ngang nằm trên cỏ, Tiểu Hồ Điệp gối đầu lên bụng cậu, nghe tiếng ục ục bên trong.

Tóc tết của cô đen mượt, tỏa mùi thơm của dầu gội.

Trang Tử Ngang không nhịn được bắt lấy, tùy ý đùa bỡn.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, gió nhẹ thổi qua hàng liễu rủ bên bờ.

Trong không khí thoang thoảng hương cỏ xanh và bùn đất.

Giây phút này, tựa cảnh trong mơ.

Trang Tử Ngang lấy điện thoại ra, bật video cho mèo ở công viên ăn lúc cuối tuần, cho Tiểu Hồ Điệp xem.

“Hổ Tử vẫn bá đạo nhỉ, cướp đồ ăn lợi hại thế, Phô Mai và Pudding hoàn toàn không phải đối thủ của nó.” Tiểu Hồ Điệp hơi thích thú.

“Tớ nghe dì bảo vệ môi trường bảo, cậu cho chúng nó ăn ba tháng rồi.” Trang Tử Ngang nói.

“Ừ, ba tháng, khá ngắn ngủi.” Tô Vũ Điệp thuận miệng đáp.

“Ừ, ba tháng, khá ngắn ngủi.” Trang Tử Ngang lặp lại một lần, giọng điệu khó kìm nén nỗi buồn.

Một tuần chia tay Tiểu Hồ Điệp này, khiến Trang Tử Ngang thấm thía đạo lý.

Nếu có hai người yêu nhau, trong đó một người không thể không đối mặt cái chết, thì người sống sót, mới thực sự đau khổ nhất.

Người chết, vạn sự thành không, mọi chuyện xong xuôi.

Người sống, lại phải sống trong nỗi buồn và nhớ nhung bất tận, dằn vặt lâu dài.

Tuy biết được từ miệng thầy Lý Tuấn Nam, Tiểu Hồ Điệp cũng mắc căn bệnh nào đó, nhưng không đến nỗi nghiêm trọng như mình.

Thời gian còn lại, trôi qua trên đầu ngón tay.

“Được rồi, cậu còn nhớ ước định của bọn mình chứ?” Trang Tử Ngang móc bài thi tháng đã gấp gọn trong túi quần.

“Cậu thật sự giành hạng nhất á?” Tô Vũ Điệp ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, tớ thi hạng nhất đếm ngược.” Trang Tử Ngang cười cười.

Cậu lướt màn hình điện thoại, mở bảng điểm của lớp 9 và lớp 15.

Đặng Hải Quân đứng hạng nhất toàn khối, cậu đứng hạng 1075 toàn khối.

“Sao tất cả các môn cậu đều 0?” Tô Vũ Điệp sửng sốt.

Nhìn một bài thi, điểm phía trên rõ ràng cao quá thể quá đáng.

Trang Tử Ngang tự tay, chỉ vào phần họ tên ở phách: “Vì cậu.”

Tô Vũ Điệp mở to đôi mắt, hóa ra tên mình, có thể viết đẹp mắt tới vậy.

“Trang Tử Ngang, sao cậu viết tên tớ?”

“Tớ rất nhớ cậu, tay không nghe theo điều khiển mà tự viết.” Trong mắt Trang Tử Ngang lộ vẻ thâm tình.

“Vậy cậu không thi được hạng nhất, ước định của chúng ta không tính.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

“Sao không tính? Cậu tính tổng điểm tớ xem, cao hơn Đặng Hải Quân tận hai điểm.” Trang Tử Ngang vội phản bác.

“Tớ mặc kệ, tất cả đều là trứng ngỗng, chính là không tính.”

“Nếu cậu chơi xấu, tớ sẽ dùng biện pháp vũ lực đấy.”

Trang Tử Ngang xoay người dậy, hai tay luồn dưới nách Tô Vũ Điệp, cù lét cô.

Tô Vũ Điệp rất sợ ngứa, lập tức phản xạ có điều kiện co người lại, không ngừng vùng vẫy, miệng cười không thở nổi.

Hai người nghịch ngợm trên bãi cỏ, vui sướng như trẻ con ba tuổi.

“Tính tính tính, đồ ngốc, mau thả tớ.”

Tiểu Hồ Điệp cười ra nước mắt, liên tục thảm thiết cầu xin tha thứ.

Trang Tử Ngang lúc này mới dừng tay, để cô tựa vào mình, giúp cô dọn sạch cỏ trên tóc và quần áo.

Tiểu Hồ Điệp đợi hơi thở đều lại, mới ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn tớ làm gì?”

Trang Tử Ngang trìu mến xoa đầu cô: “Tớ muốn đưa cậu đến một nơi, chỗ đó tên là làng Nam Hoa.”

Bình Luận (0)
Comment