Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 46

Làng Nam Hoa, chính là quê của Trang Tử Ngang, nơi ông bà nội cậu ở.

Mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cậu đều về ngôi làng xinh đẹp ấy nghỉ ngơi.

Những ký ức vui vẻ ít ỏi thời thơ ấu, tất cả lưu tại chốn kia.

Bây giờ, Trang Tử Ngang không chờ nổi tới kỳ nghỉ hè nữa, muốn quay lại một chuyến.

Có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Tô Vũ Điệp vốn tưởng, Trang Tử Ngang sẽ bắt cô làm gì đó khó xử, hóa ra là rủ đi chơi, lập tức vui vẻ đồng ý.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải trở về trước khi trời tối, kịp chuyến 19 lúc 6 giờ 10 phút.

Trang Tử Ngang nghịch nghịch bím tóc của Tô Vũ Điệp, tháo sợi dây đỏ có thể mang đến may mắn trên cổ tay xuống, thắt thành cái nơ bướm ở đuôi tóc cô.

Cách cậu thắt nơ, học từ cách buộc dây giày do ông nội dạy hồi nhỏ, hơi rườm rà, có phần ngốc nghếch.

Sau này cậu thấy một bạn nữ thắt, mới biết ra là có phương pháp đơn giản hơn.

Tựa như ảo thuật, hai tay xoay cái là xong.

Cậu học rất lâu, vẫn không học được, đành bỏ cuộc.

Bởi vì nơ bướm của người ta, do mẹ dạy, cậu sớm đã không còn mẹ.

“Cách cậu thắt nơ bướm, xấu y hệt mọi khi.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

“Đâu có? Rõ ràng giống nhau mà.” Trang Tử Ngang mạnh miệng, rồi nhanh chóng đánh trống lảng: “Tuần trước tớ ghé qua Tiêu Dao Cung, nghe đạo trưởng giao quẻ kia nói, đây là đồ thuộc chỗ đó.”

“Ông ta là đạo trưởng gì chứ, lừa đảo thì có, ngu lắm mới mắc mưu ông.” Tô Vũ Điệp liên tục cười.

“Tớ thấy ông ta phong thái đạo cốt, nói có sách mách có chứng, có giống bịp đâu?” Trang Tử Ngang bất lực đáp.

“Đồ ngốc cậu mau khai, bị lừa bao nhiêu tiền?”

“Thì… 10 tệ.”

Tô Vũ Điệp cười lớn, vang vọng khắp bãi cỏ.

IQ cỡ này, mà đòi đứng nhất khối á!

Trang Tử Ngang đỏ mặt, thầm oán, còn không phải vì tớ lo cho cậu à.

Nhớ lại vị đạo trưởng hôm ấy, tuy lải nhải đủ điều, nghe có vẻ hợp tình hợp lý, miệng lưỡi lưu loát, chứ thực tế toàn là lời nói xằng bậy.

Chẳng giúp được tí gì cho việc tìm kiếm tung tích Tiểu Hồ Điệp của cậu.

Mấy chuyện như xem bói gieo quẻ, vốn dĩ là huyền học, lập là lập lờ, ra vẻ cao thâm.

Tin thì tin không tin thì thôi, chỉ là bỏ chút tiền mua an tâm.

“À, tớ gặp một bà cụ bán đồ ăn vặt ở đó, bà làm tào phớ ăn ngon cực, cậu biết bà ấy không?” Trang Tử Ngang hỏi.

“Không biết, chưa từng thấy.” Tiểu Hồ Điệp lắc đầu.

Trang Tử Ngang khó hiểu, nếu cô biết lão đạo trưởng kia, sao lại không biết bà cụ bán tào phớ, thật kỳ lạ.

Vốn tưởng hai người kia cùng phe, bán combo.

Tô Vũ Điệp vỗ ngực: “Nếu cậu muốn ăn, không cần ra ngoài mua đâu, tớ làm tào phớ so với bên ngoài ngon hơn nhiều.”

Trang Tử Ngang cười hỏi: “Cậu còn biết làm tào phớ hả?”

“Đương nhiên, dễ lắm, ngâm đậu nành qua đêm, dùng cối xay thành sữa đậu nành, vớt bã với bọt, cho vào nồi vừa đun vừa khuấy, nấu sôi rồi để nguội một chút, đổ phá lấu*, đợi đông lại…”

*ở TQ có 1 loại nc thường dùng để ngâm tương/ủ

Tô Vũ Điệp thao thao bất tuyệt, cuối cùng không quên hỏi: “Có phải rất dễ không?”

Trang Tử Ngang nghe mà trố cả mắt, líu ríu đáp: “Đúng… đúng là dễ thật.”

Lúc cậu còn ở quê, từng thấy người trong làng làm đậu phụ rồi.

Mà tào phớ là thành phẩm từ đậu phụ, bớt vài công đoạn, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy rắc rối như cũ.

Bỏ bấy nhiêu công sức, sao không ra quán mua một bát cho nhanh?

Có điều nhớ lại cảnh Tô Vũ Điệp làm diều, cậu cũng hiểu đôi chút.

Cô nhất định vô cùng tận hưởng quá trình ấy.

Biến hạt đậu thông thường, thành tào phớ trắng mềm, quả là trải nghiệm kỳ diệu.

Bỗng dưng thật muốn ăn tàu hũ… non* của cô.

*tàu hũ (tào phớ) non là 1 món, ăn tàu hũ bên Trung nghĩa là sàm sỡ

Hoàng hôn nhuộm mặt đất, dòng nước lặng lẽ trôi.

Thời gian bị làn gió bên bờ sông, nhẹ nhàng thổi đi.

Thấy sắp 6 giờ, lại đến lúc chia tay.

Trang Tử Ngang cùng Tô Vũ Điệp đứng tại trạm xe buýt, do dự mãi mới mở lời: “Dù sao tớ cũng rảnh, hay tớ đưa cậu về nhà nhé?”

Tiểu Hồ Điệp lắc đầu: “Thôi, tớ không phải trẻ con, tự mình về được.”

“Tớ chỉ muốn ở bên cậu thêm một lúc thôi mà!” Trang Tử Ngang kéo nhẹ cổ tay cô, làm nũng như con nít.

Tiểu Hồ Điệp chăm chú nhìn Trang Tử Ngang, chĩa ngón tay, chỉ mũi vào cậu.

“Có phải cậu muốn theo tớ về nhà, rồi giả vờ mệt đòi vào uống nước, dây dưa mãi không chịu đi, còn định ở lại nhà tớ ngủ, nửa đêm giở trò xấu xa với tớ không?”

Trang Tử Ngang mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Không có… không có, tớ không nghĩ nhiều như vậy.”

Tiểu Hồ Điệp cười khúc khích: “Cậu sợ gì thế? Đùa cậu tí!”

Trang Tử Ngang tức giận nhìn chằm chằm cô, mặt dài ra.

Cậu từng ngủ lại nhà tớ hai lần rồi còn gì, vậy mà không chịu nói cho tớ biết nhà ở đâu.

Còn mượn rượu giả điên, cướp mất nụ hôn đầu của người ta, xong giả vờ ngây thơ vô tội.

Chẳng phải đây là nữ lưu manh chính hiệu sao?

Xe buýt số 19 từ góc phố chầm chậm xuất hiện, thời khắc phải chia tay.

Tô Vũ Điệp dịu dàng nói: “Thôi nào, mai tớ lại đến tìm cậu chơi.”

“Cậu nhất định đừng biến mất lâu như lần trước đấy nhé.” Trang Tử Ngang không nỡ xa rời.

“Không đâu, tớ mà bận chắc chắn sẽ báo với cậu trước.” Tô Vũ Điệp bước hai bước, quay đầu vẫy tay: “Gặp lại sau, đồ ngốc!”

Xe buýt từ từ lăn bánh, cuốn theo vài chiếc lá rụng dưới đường.

Bầu trời buổi đêm, có thể nhìn thấy cả mặt trời lẫn mặt trăng.

Đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy.*

*câu thơ của Án Cơ Đạo thời Tống, dịch nghĩa by Huỳnh Chương Hưng: Lúc ấy vầng trăng sáng như ngọc/Giống như cùng với đám mây, đưa tiễn Tiểu Tần về. (hàm ý: tình cảm đã từng đẹp nhưng khó quay lại)

Ăn bữa tối xong, Trang Tử Ngang trở về phòng trọ, gọi cho ông nội.

Điện thoại đổ chuông mấy hồi mới bắt máy, chắc hẳn Trang Kiến Quốc chưa quen thao tác điện thoại.

“Alo, ai vậy?”

Giọng nói già nua của Trang Kiến Quốc, vang lên từ loa.

Dẫu điện thoại có hiện tên người gọi, nhưng ông nhìn không rõ, chả biết là ai.

“Ông ơi, là con đây!” Trang Tử Ngang vừa cất lời, sống mũi đã cay cay.

“Tử Ngang hả, lại bị bố con bắt nạt à?” Trang Kiến Quốc vội vàng hỏi.

“Không ạ, ông ơi, từ hôm ông đi, con không về nhà nữa.” Trang Tử Ngang trả lời.

“Haizz, gia đình đang yên ổn, thành ra thế này.” Trang Kiến Quốc bóp cổ tay thở dài.

Cả đời ông lão lo cho con cháu, gặp cảnh như vậy, cũng chẳng biết giải quyết sao.

Trang Văn Chiêu đã ngoài 40, đâu còn là trẻ con, ông thực sự quản không nổi, lực bất tòng tâm.

Trang Tử Ngang nói: “Ông ơi, thứ bảy con về thăm ông nha.”

“Thật hả?” Trang Kiến Quốc đầy phấn khởi, chợt dừng một chốc: “Con học hành bận rộn, không có thời gian thì đừng về, ông với bà vẫn rất khỏe.”

“Con thèm đồ ăn bà nấu.” Trang Tử Ngang cố gắng ra vẻ thoải mái.

“Được, ông bảo bà chuẩn bị sớm.” Trang Kiến Quốc vui mừng tột cùng, giọng điệu mang theo ý cười.

Người già đều như vậy, ngày nhớ đêm mong, hy vọng con cháu có thể về thăm họ.

Tuy nhiên ngoài miệng lại không chịu nói, để họ tận lực làm việc và học tập.

“Vâng ạ, ông ơi, con dẫn theo một người bạn về cùng.”

“Ai thế? Nam hay nữ?”

“Đến lúc đó ông sẽ biết ạ!”

Trang Tử Ngang tỏ vẻ thần bí.

Tiểu Hồ Điệp đáng yêu nhường này, ông nội bà nội chắc chắn rất thích.

Bình Luận (0)
Comment