Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 47

Hai ngày kế tiếp, Trang Tử Ngang ngoan ngoãn hơn hẳn, không xin nghỉ nữa.

Cơ hội gặp mặt Tiểu Hồ Điệp không nhiều, chủ yếu chỉ có cùng ăn trưa cũng như ngủ trưa.

Đương nhiên, ngủ trưa, đơn thuần là ý trên mặt chữ.

Nhắn tin, miễn là ban ngày, Tiểu Hồ Điệp đều trả lời rất nhanh.

Vừa đến tối, liền lập tức bốc hơi khỏi thế gian.

Trang Tử Ngang đã quen với tác phong đặc biệt này của cô.

Con gái mà, gia giáo nghiêm khắc, cũng khá bình thường.

Từ Tuệ từng trở về một lần, ngủ lại một đêm rồi vội vã rời đi.

Trang Tử Ngang nhìn bộ dạng phong trần bụi bặm của bà, thực sự không đành lòng nói cho bà biết sự thật, chỉ đành kéo dài được ngày nào hay ngày nấy.

Tan học thứ sáu, Trang Tử Ngang tiễn Tiểu Hồ Điệp lên xe buýt.

Thời gian còn sớm, cậu ngồi ở trạm một lúc, yên tĩnh ngắm mặt trời đỏ rực nơi chân trời.

Tịch dương vô hạn hảo, chỉ thị cận hoàng hôn*.

*tạm dịch: Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn, câu thơ của Lý Thương Ẩn thời Đường

Trước khi không phát hiện, nắng chiều lại xinh đẹp đến vậy.

Một bóng người quen thuộc đi tới, là học bá não thiếu dây thần kinh Đặng Hải Quân.

“Trang Tử Ngang, tối bận không?”

Trang Tử Ngang lắc đầu.

Đặng Hải Quân mừng rỡ: “Vậy thì tốt, theo tớ đi thư viện luyện đề đi, có vài chỗ tớ chỉ muốn thảo luận với cậu.”

Trong mắt học sinh bình thường, đề thi vật lý không dành cho con người.

Chỉ có những học bá thiên phú bẩm sinh như họ, mới có tiếng nói chung.

Trang Tử Ngang cũng khá rảnh, liền gật đầu đồng ý.

Có điều thằng Đặng Hải Quân này, đúng là không biết điều chút nào.

Trời sắp tối rồi, sao không mời người ta ăn xíu chứ?

Thư viện, tràn ngập ký ức vui vẻ của Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp.

Ngang qua cửa hàng tiện lợi, cậu còn cố ý mua gói kẹo hoa quả.

“Đàn ông con trai như cậu, mang kẹo vào thư viện, không thấy ghê à?” Đặng Hải Quân ghét bỏ.

“Sau này cậu sẽ hiểu.” Trang Tử Ngang nói một cách đầy ý vị sâu xa.

Khi một người bỗng trở nên khờ khạo, tám chín phần là sa vào tình yêu.

Chỉ tiếc tình yêu của cậu, lại phủ thêm một lớp u buồn.

Tìm một chỗ ở thư viện, Đặng Hải Quân mở sách tham khảo, bắt đầu luyện đề vật lý.

Ban đầu, cậu tập trung cao độ, không để ý Trang Tử Ngang.

Thẳng đến lúc cậu gặp phải chỗ khó, định tìm Trang Tử Ngang thảo luận, mới phát hiện học sinh thiên tài trong miệng giáo viên này, thản nhiên ôm quyển truyện cười có bính âm cho thiếu nhi, đọc ngon lành.

Trên gương mặt, nở nụ cười tựa như gió xuân.

“Cậu có bệnh à?” Đặng Hải Quân chế giễu.

“Trước kia không phát hiện, giờ cảm thấy truyện cười, thật giải trí.” Trang Tử Ngang bật cười khoái chí.

Chỗ khó Đặng Hải Quân học, là bài toán về vận tốc.

Quả thực cực kì khó, Trang Tử Ngang cũng cầm bút tính đi tính lại trên giấy nháp, rồi cùng Đặng Hải Quân nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng mới giải được.

Hai người đều có cảm giác thành tựu, đây chính là niềm vui độc nhất của giới học bá.

Đặng Hải Quân nhìn tờ giấy nháp chằng chịt công thức, lại liếc qua quyển sách trên tay, chợt nảy ra ý tưởng: “Trang Tử Ngang, cậu nói xem thật sự có du hành thời gian không?”

Du hành thời gian, xưa nay vẫn được tranh luận sôi nổi trong khoa học, không ít nhà khoa học đã đưa ra các loại giả thuyết và phỏng đoán.

Ví dụ như Stephen Hawking, từng nêu ba khả năng thực hiện du hành thời gian: hố sâu, lỗ đen, tốc độ ánh sáng.

Thậm chí ông còn tổ chức một bữa tiệc tối, mời người đến từ tương lai dự.

Đáng tiếc đợi suốt mấy tiếng, vẫn chẳng ai tới.

Trái ngược với du hành thời gian, mọi người hẳn quen với khái niệm – xuyên không.

Trong tiểu thuyết mạng, đây là một thể loại đồ sộ, giàu trí tưởng tượng, lại rất đỗi thú vị.

“Tất nhiên, con người có thể xuyên thời gian.” Trang Tử Ngang cười gật đầu.

“Cậu gặp người xuyên không chưa? Bằng chứng đâu mà nói?” Đặng Hải Quân nghiêm túc hỏi.

“Tớ đoán thôi, bằng chứng cái rắm, bao nhiêu nhà khoa học còn chưa tìm ra lời giải, với trí tuệ có hạn của hai ta, cần thiết phải bàn luận chuyện này không?” Trang Tử Ngang liếc xéo.

“Tớ nghe nói có một nơi tên Lam Tinh, nơi hàng ngàn hàng vạn người xuyên không trú ngụ, sống bằng nghề đạo nhạc và đạo thơ.” Đặng Hải Quân lẩm bẩm.

Trang Tử Ngang bị cậu chọc cười, không ngờ con mọt sách mặt lạnh này, cũng đọc văn học mạng.

Đào sâu vào gốc rễ, chắc là một người đàn ông họ Hạng, giúp đỡ Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ.

Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Trang Tử Ngang tiếp tục đọc truyện cười nhảm nhí, Đặng Hải Quân tiếp tục giải đề khó bi3n thái, thỉnh thoảng trao đổi một chút, tới tận lúc nhạc báo thư viện đóng cửa vang lên.

Ra ngoài xong, Đặng Hải Quân nghiêm túc hỏi: “Trang Tử Ngang, cậu thật sự không tham gia thi vật lý à?”

Trang Tử Ngang nhìn đồng đội từng nhiều lần kề vai chiến đấu, xúc động vỗ vai cậu: “Hải Quân, cố gắng lên nhé, sau này cậu nhất định sẽ thực hiện được lý tưởng, trở thành một nhà khoa học xuất sắc.”

“Vậy còn cậu? Cậu bỏ rơi bọn tớ hả?” Đặng Hải Quân chất vấn.

“Cho dù tớ không thể tham gia, trong lòng vẫn sẽ cổ vũ các cậu.” Trang Tử Ngang buồn rầu đáp.

Mặc dù Đặng Hải Quân chậm tiêu, cũng cảm giác được Trang Tử Ngang bất thường.

Nhưng bất luận cậu gặng hỏi thế nào, Trang Tử Ngang vẫn không chịu nói lý do.

“Thôi được, mong cậu sống hạnh phúc theo cách cậu muốn.” Đặng Hải Quân vẫy tay với Trang Tử Ngang, xoay người rời đi.

Trang Tử Ngang nhìn bóng lưng cậu, có chút khổ sở, bỗng lớn tiếng hét: “Hải Quân, nếu mai sau cậu thực hiện được du hành thời gian, làm ơn quay lại 19 năm trước tìm mẹ tớ, bảo bà đừng lấy bố tớ nữa, hãy chọn một người đàn ông tử tế đáng tin cậy.”

“Cậu có bệnh à, nói gì vậy?” Đặng Hải Quân quay đầu mắng.

“Chuẩn, tớ bệnh không hề nhẹ.” Trang Tử Ngang cười vẫy tay, thủ thỉ.

Thư viện cách trường học không quá xa, Trang Tử Ngang tính đi bộ về, hít thở gió đêm.

Cây cầu to lớn đằng xa lấp lánh ánh đèn, phản chiếu xuống mặt nước, tạo nên khung cảnh thành phố ban đêm đẹp đẽ.

Trên đường xe cộ hệt nước chảy, cửa hiệu hai bên rọi đèn sáng ngời.

Dẫu đã tối khuya, thế giới vẫn phồn hoa náo nhiệt như mọi khi.

Trang Tử Ngang bước lên cầu vượt, trên đó bày la liệt các sạp hàng rong.

Có chàng trai chuyên dán màn hình điện thoại, bà cụ bán kim chỉ, và cả nghệ sĩ đường phố ôm guitar đàn hát.

Nổi bật nhất là, một người trung niên mặc trường bào, đeo kính lão, trong tay cầm cờ phướn dài, trên đó viết ba chữ lớn Trương Bán Tiên.

Phía dưới có dòng chữ nhỏ, bói số đoán chữ, phong thuỷ vận hạn v.v.

Trên tấm vải vàng trước mặt, bày ra nào là bùa bình an, khóa trường thọ, gương bát quái các loại.

“Chàng trai trẻ, xem một quẻ không?” Trương Bán Tiên gọi Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang dừng bước, thấy rõ người nọ, kinh ngạc nói: “Sao lại là bác?”

Trương Bán Tiên cũng nhận ra Trang Tử Ngang, cười ha hả đáp: “Chàng trai trẻ, chúng ta rất có duyên.”

Hóa ra không phải ai khác, mà chính là vị đạo trưởng gieo quẻ cho Trang Tử Ngang ở Tiêu Dao Cung ngày ấy.

Cũng chính là “kẻ lừa đảo” trong miệng Tiểu Hồ Điệp.

Trang Tử Ngang tò mò: “Bác không ở Tiêu Dao Cung, chạy tới đây bày sạp xem bói chi?”

Trương Bán Tiên hậm hực: “Thời buổi giờ khó khăn, lòng người bất ổn, không làm thêm nghề tay trái, khó mà nuôi nổi gia đình!”

Trang Tử Ngang vốn chẳng tin mấy việc xem bói này, cũng không muốn phí tiền, khách sáo toan rời đi.

Trương Bán Tiên lại giữ cậu: “Không chuẩn không lấy tiền, cậu có tin tôi đoán được cậu họ gì không?”

“Họ gì?” Trang Tử Ngang nổi hứng thú.

“Nam vọng cô tinh mi nguyệt thăng.*” Trương Bán Tiên gật gù đắc ý.

*tạm dịch: nhìn về phía nam, vì sao đơn độc và trăng lưỡi liềm lên cao

Người sống bằng nghề này, đã định trước sẽ không dễ nói chuyện.

Trang Tử Ngang nhướng mày, ông chơi đoán chữ với tôi hả?

Bình Luận (0)
Comment