Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 49

Trong giới đạo môn, Toàn Chân giáo không được phép ăn thịt, còn Chính Nhất giáo không kiêng mặn, nhưng lại cấm ăn thịt bò.

Nhìn Trương Bán Tiên ăn thịt bò ngon lành, miệng bóng nhẫy mỡ, rõ ràng chẳng phải đạo sĩ chính tông.

Trang Tử Ngang đói gần chết, cũng gắp mì lên, ăn lấy ăn để.

Sợi mì dai dai quyện với nước dùng trôi tuột vào dạ dày, vô cùng ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu cảm khái, mì ăn ngon ghê.

May mà hôm qua chưa chết.

Trang Tử Ngang cảm thấy, vị nước dùng này, rất giống tay nghề của bà nội.

Nghĩ đến ông bà nội ở quê, lại nghĩ đến bệnh tình của mình, mắt cậu bất giác nhòe đi.

Lúc phát bệnh, cậu phải đối mặt với hai ông bà già thế nào đây?

“Không phải chỉ ăn mì của cậu thôi sao? Cậu đau lòng ch** n**c mắt luôn à?” Trương Bán Tiên bĩu môi.

Ông bất đắc dĩ gắp vài miếng thịt bò, bỏ vào bát Trang Tử Ngang.

Nhưng hơi không nỡ, bèn gắp lại một miếng.

Trang Tử Ngang buồn bã nói: “Cháu sắp chết rồi.”

Khoảng thời gian qua, bí mật đè nặng trong lòng, khiến cậu bức bối.

Bây giờ trước mặt một người xa lạ, lại không kiềm được muốn giãi bày, để bản thân dễ chịu hơn chút.

“Chết cũng tốt, ban nãy tôi thấy cậu là tướng đoản mệnh, sống có gì vui, chết có gì khổ.” Trương Bán Tiên chẳng những không an ủi, mà còn như đang cà khịa, húp sùm sụp bát mì.

Trang Tử Ngang tưởng ông không tin, nghiêm túc đáp: “Cháu bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, chỉ sống được khoảng hai tháng nữa.”

Trương Bán Tiên thờ ơ như cũ, mặt không đổi sắc: “Cậu chết rồi, cần tôi giúp làm lễ cầu siêu* không? Tôi lấy giá rẻ lắm.”

*raw: 水陆 (Thủy Lục), t tra gg thì nó có liên quan đến Trai Đàn Thủy Lục, 1 đại lễ bên Phật giáo nhằm cầu siêu cho vong hồn sống lang thang

“Này, bác không có tí tình người nào hả?” Trang Tử Ngang tức giận.

“Ai cũng phải chết, chả lẽ mình cậu đặc biệt, cậu vênh váo cái nỗi gì?” Trương Bán Tiên lạnh nhạt nói.

Vừa rồi Trang Tử Ngang suýt khóc đến nơi, vậy mà trong miệng ông, lại thành “vênh váo.”

Người này chắc chắn đầu óc có vấn đề.

Nói chuyện sống chết với ông, không khác gì đàn gảy tai trâu.

Trang Tử Ngang hỏi điều vẫn luôn canh cánh: “Sao bác biết thổi khúc , cháu sẽ quay về tìm bác? Bác biết Tiểu Hồ Điệp à?”

Trương Bán Tiên không trả lời thẳng, mà nhìn chằm chằm cổ tay của cậu hỏi: “Sợi dây đỏ trên tay đâu?”

“Trả cho cậu ấy rồi ạ.”

Hôm đó bên bãi cỏ ven sông, Trang Tử Ngang lấy sợi dây đỏ làm chun, buộc vào bím tóc Tiểu Hồ Điệp.

Ánh mắt Trương Bán Tiên biến sắc: “Lần trước cậu nhờ tôi gieo quẻ nhằm tìm người, xem ra cậu đã toại nguyện nhỉ.”

“Vâng, cậu ấy về rồi.” Trang Tử Ngang gật đầu.

“Gặp lại, nghĩa là rồi sẽ lại chia xa.” Trương Bán Tiên thở dài.

Trang Tử Ngang cau mày, người này nói nghe thật chướng tai.

Tôi còn cần ông phải nhắc chắc?

Cậu cố nén ý định bỏ đi, hạ giọng: “Bác dạy cháu bài hát kia đi, cháu thấy nó thật sự rất hay.”

Trương Bán Tiên quả quyết lắc đầu: “Không thể dạy, đấy là đang hại cậu.”

“Một bản nhạc thôi mà, sao có thể hại cháu?” Trang Tử Ngang khó hiểu.

“Từ lần đầu tiên cậu nghe bản nhạc này, đã bước vào giấc mơ rồi, sinh ly tử biệt, giống như Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu.”

Lời này của kẻ lừa đảo, thật khiến người ta rối bời, chả hiểu mô tê gì.

Trang Tử Ngang có nằm mơ hay không, chẳng lẽ cậu không biết sao?

Véo mạnh đùi một cái, rõ ràng cực kì đau.

“Cảm ơn mì của cậu, chờ mai sau cậu biết được sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi, nếu lúc ấy cậu vẫn muốn học bài này, thì đến Tiêu Dao Cung tìm tôi, có điều phải thu phí.”

Trương Bán Tiên đẩy bát, vác bọc đồ, cầm cờ phướn, cất bước rời khỏi quán.

Dưới màn đêm cô quạnh, bóng lưng gầy gò của ông, lướt đi như gió.

Ông ngâm nga một bài từ*, theo gió đêm, vọng vào tai Trang Tử Ngang.

*thể loại thơ phổ biến ở thời Đường-Tống

Trạc túc dạ than cấp, hi phát bắc phong lương.

Ngô sơn sở trạch hành biến, chỉ khiếm đáo tiêu tương.

Mãi đắc biển chu quy khứ, thử sự thiên công phó ngã, lục nguyệt hạ thương lãng.

Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.*

*tạm dịch nghĩa: 

rửa chân nơi bãi sông đêm nước chảy xiết, gió bấc se lạnh lúc rạng đông.

núi Sơn đầm Sở từng phiêu bạt, chỉ thiếu đến Tiêu Tương.

mua được chiếc thuyền nhỏ để trở về, việc này trời cao phó thác ta, tháng sáu xuôi về Thương Lãng.

ve sầu lột xác thoát khỏi bụi trần, bướm mơ về cõi mây nước.

bài thơ 水调歌头·濯足夜滩急 của Trương Hiếu Tường thời Tống

Những câu phía sau, dần không thể nghe rõ.

“Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.” Trang Tử Ngang khẽ lặp lại.

Một dấu hỏi to đùng, mọc lên từ đáy lòng.

Rốt cuộc còn có sự thật nào cậu chưa biết?

Trương Bán Tiên nói bước vào giấc mơ, tức là ý gì?

Trang Tử Ngang móc điện thoại, tìm khắp cõi mạng, vẫn không tra ra khúc nhạc tế lễ Đạo giáo tên .

Kẻ lừa đảo này, miệng toàn nói lời xằng bậy, nhất định đang dối người.

Cơ mà bản nhạc kia, thực sự rất hay.

Đáng tiếc khi đó cậu quay đầu quá sớm, không nghe hết được.

Cậu cũng đâu phải thiên tài âm nhạc nghe một lần liền nhớ, có khả năng phục chế.

Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, chấp gì tên bịp bợm chứ?

Trở lại phòng trọ, trời đã về khuya.

Trang Tử Ngang rửa mặt qua loa, rồi leo lên giường ngủ, tràn ngập mong chờ với ngày mai.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau, chuông điện thoại bên gối reo inh ỏi, đánh thức Trang Tử Ngang.

Gọi tới chính là người cậu hằng tâm niệm.

“Ê, đồ chubby, dậy thôi, không phải hôm nay bọn mình định đi chơi à?”

“Tiểu Hồ Điệp, cậu đến đâu rồi?”

“Trước cửa nè!”

Trang Tử Ngang vội vã bò dậy, mặc quần áo, vuốt mái tóc rối bù, rồi ra mở cửa.

Tiểu Hồ Điệp trước cửa tựa tiên nữ không dính bụi trần, nụ cười trong veo.

Tay cô cầm chiếc túi, là bữa sáng mua cho Trang Tử Ngang.

“Cậu đợi tớ xíu, tớ tắm đã.” Trang Tử Ngang nói xong liền chạy vào phòng tắm.

Dáng vẻ bản thân mới rời giường, chắc chắn xấu kinh khủng.

Bị Tiểu Hồ Điệp nhìn thấy, liệu có ảnh hưởng hình tượng trong lòng cô không nhỉ?

Tốc độ nam sinh tắm đều rất nhanh.

Bình thường, chỉ cần kì cọ kỹ chỗ có lông là được, mấy nơi khác cơ bản mặc kệ.

Dùng khăn lau mái tóc ướt, Trang Tử Ngang bước khỏi phòng tắm, trên người còn vương mùi sữa.

Tiểu Hồ Điệp ngồi ở ghế sofa, đung đưa đôi chân nhỏ.

Thấy Trang Tử Ngang, cô cười ngọt ngào: “Đồ ngốc, qua đây tớ giúp cậu sấy tóc.”

“Không cần đâu, tóc tớ ngắn lắm, tí là khô thôi.” Trang Tử Ngang ngại ngùng.

“Tóc ướt, sẽ mắc bệnh.” Tiểu Hồ Điệp cố chấp nói.

Trang Tử Ngang không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ngồi vào sofa, tuy hiện tại cậu chẳng sợ mắc bệnh chút nào.

Tiểu Hồ Điệp cắm điện máy sấy tóc, thử thổi vào lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ, sau mới bắt đầu giúp Trang Tử Ngang sấy tóc.

Làn gió ấm áp, thổi lên mái tóc đen nhánh của Trang Tử Ngang.

Tim của cậu, cũng vô cùng ấm áp.

Lớn nhường này, trừ thợ cắt tóc, chưa có ai từng giúp cậu sấy.

Động tác Tiểu Hồ Điệp nhẹ nhàng, đầu ngón tay luồn qua lọn tóc của Trang Tử Ngang, chia chúng thành nếp rõ ràng.

Bọn họ người ngồi người đứng, tầm mắt Trang Tử Ngang, vừa khéo đúng vị trí ngực Tiểu Hồ Điệp.

Hương thơm dìu dịu, xộc thẳng vào mũi.

Xuyên qua cổ áo sơ mi, lờ mờ thấy được làn da trắng như tuyết.

Thiếu niên 18 tuổi huyết khí phương cương, sao chịu nổi cảnh này?

Mũi bỗng ngưa ngứa, chất lỏng ấm nóng tành tạch rơi.

“A, sao cậu lại chảy máu cam thế hả?” Tiểu Hồ Điệp hoảng sợ.

Trang Tử Ngang vội vàng bịt mũi, chạy ra vòi nước rửa sạch.

Lần chảy máu cam này, cảm giác hoàn toàn khác khi trước.

E rằng không phải do cậu thân mang trọng bệnh.

Mà là nổi hứng.

Bình Luận (0)
Comment