“Trang Tử Ngang, có phải thân thể cậu không khỏe lắm không? Sao lại chảy máu cam tiếp?”
Tô Vũ Điệp theo sau, ngây ngô hỏi.
Trang Tử Ngang vệ sinh sạch sẽ xong, quay đầu đáp: “Cậu cài thêm một cúc áo, thì tớ sẽ không chảy máu cam nữa.”
Tô Vũ Điệp cúi đầu nhìn, nhớ lại góc độ ban nãy cậu nhìn mình, gương mặt phút chốc xấu hổ đỏ bừng.
“Đồ bi3n thái, tờ không thèm đếm xỉa cậu.”
“Tiểu Hồ Điệp, xin lỗi mà, tớ không cố ý.” Trang Tử Ngang vội vàng xin lỗi.
Tô Vũ Điệp đương nhiên không thật sự dỗi, nhưng không giả vờ chút, thì có vẻ hơi táo bạo.
Cô nghiêm chỉnh cài cúc, ngồi trên sofa, biến thành con hến.
Trang Tử Ngang mở chiếc túi trên bàn ra, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Đồ ham ăn này, mua được nhiều món ngon ghê.
Cậu cầm bánh bao xá xíu lên gặm, rồi xuýt xoa khen ngợi: “Wow, bánh bao này tuyệt đỉnh.”
Tô Vũ Điệp liếc nhìn, nuốt nước miếng, lại hừ một tiếng, quay sang chỗ khác.
Trang Tử Ngang đem cái bánh bao khác, đưa tới miệng cô: “Nếu cậu không ăn, tớ sẽ hốc hết đấy.”
“Cậu dám!” Tô Vũ Điệp quay đầu lại, cắn một miếng.
May mà Trang Tử Ngang rụt nhanh, bằng không suýt thì bị cô cắn trúng ngón tay.
Sau đó cậu lấy hộp cháo thịt băm, múc một thìa, thổi nguội, đút cho Tiểu Hồ Điệp: “A!”
Tô Vũ Điệp ngoan ngoãn há miệng, để cậu đút.
Không đồ ham ăn nào, có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món ngon.
Khóe miệng Trang Tử Ngang khẽ cong: “Lúc này mới ngoan nha!”
Niềm vui khi đút cho Tiểu Hồ Điệp, khiến cậu rất tận hưởng.
Mấy thìa sau, Tô Vũ Điệp xấu hổ, bèn cầm lấy bát tự ăn.
Trang Tử Ngang chỉ đành ăn phần của mình.
Chút giận dỗi ban nãy, đã tan thành mây khói.
“À, hôm qua tớ gặp lại kẻ lừa đảo cậu bảo, ông ấy bày sạp xem bói trên cầu vượt.” Trang Tử Ngang thuận miệng nói.
“Ông ta nói gì với cậu?” Tô Vũ Điệp bỗng căng thẳng.
“Lèm bà lèm bèm, tớ không hiểu lắm, thậm chí còn bị ông ấy lừa một bát mì bò.” Trang Tử Ngang cười đáp.
Tô Vũ Điệp nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trang Tử Ngang bổ sung: “Kỳ thật tớ muốn học một bản nhạc của ông ấy, chính là bài hôm đầu tiên gặp cậu, không biết phát ra từ đâu.”
Vẻ mặt Tô Vũ Điệp mông lung: “Có à? Sao tớ không nghe thấy?”
“Không có á? Tớ nhớ được mỗi đoạn đầu, thổi cậu nghe thử xem nhé.”
Trang Tử Ngang lấy sáo trúc, thổi đoạn dạo đầu của khúc .
Bởi vì lâu rồi chưa luyện, nên thổi sai vài nốt, nghe không mượt lắm.
Tô Vũ Điệp cười khanh khách: “Thổi hay lắm, lần sau đừng chém nữa.”
Đây là meme trên mạng, mang hàm ý mắng người.
Tiếng sáo của Trang Tử Ngang, thực sự không dám nịnh nọt.
“Gì chứ, tớ còn tưởng khúc này, có liên quan tới cậu cơ!” Trang Tử Ngang xụ mặt buông sáo.
Tô Vũ Điệp quay đầu đi, lát sau mới nhìn lại.
Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, hơi ửng đỏ.
Cô dặn dò: “Cậu tránh xa kẻ lừa đảo kia một chút, ông ta nói gì cũng đừng tin, chứ không coi chừng chẳng còn cả cái nịt đấy!”
Trang Tử Ngang gật đầu lia lịa: “Ừ, tớ nghe cậu hết.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người liền ra ngoài đi xe buýt.
Ánh nắng ban mai, ấm áp chiếu rọi mặt đất.
Chiếc váy xanh thẳm của Tiểu Hồ Điệp, y hệt nước biển, cực kì bắt mắt.
Từ thành phố về làng Nam Hoa, phải chuyển xe ba lần.
Dọc đường, Tô Vũ Điệp vẫn kể chuyện cười nhạt nhẽo cho Trang Tử Ngang.
Có mấy cái thực sự gượng gạo, đến mức người ngồi gần nghe xong, cũng muốn độn thổ hộ.
Nói mệt rồi, Tiểu Hồ Điệp tựa đầu vào vai Trang Tử Ngang, lim dim chợp mắt.
Trang Tử Ngang ngửi hương thơm trên tóc cô, môi khẽ mỉm cười.
Gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc lộn xộn, lướt qua mặt cậu, ngứa ngáy một hồi.
Cũng làm rối loạn trái tim thiếu niên.
Lần chuyển xe cuối cùng, họ đến một thị trấn nhỏ.
Trang Tử Ngang mua đống đồ bổ, chuẩn bị đem về cho ông bà.
Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới để ý, hỏi: “Không phải bọn mình đi chơi hả? Rốt cuộc đi đâu thế?”
Trang Tử Ngang cười trả lời: “Đi nhà tớ.”
Tiểu Hồ Điệp tỏ vẻ mất tự nhiên.
Gặp phụ huynh á, ngại muốn chết!
Biết trong nhà chỉ có hai ông bà già hiền lành, cô mới tạm an tâm, kiên quyết dùng tiền của mình, mua biếu ông bà món quà nhỏ.
Nam Hoa là một ngôi làng nhỏ yên bình xinh đẹp, phần lớn dân làng đều họ Trang, có lẽ tên của ngôi làng, nhằm tưởng nhớ vị Nam Hoa chân nhân hơn 2000 năm trước ấy.
Dưới chân làng có dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối róc rách trong vắt.
Trên núi, hoa đỗ quyên đỏ rực nở rộ.
Từng con bướm, tung tăng bay lượn quanh vườn hoa.
Giữa núi rừng, vang vọng bốn tiếng chim cuốc ngân dài.
Khung cảnh này, tựa như câu thơ trong .
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
Tô Vũ Điệp bước lên cây cầu đá đầu làng, dưới cầu suối chảy lặng lẽ, có thể thấy rõ ràng đàn cá đang bơi.
Tà váy xanh như nước biển, bị gió thổi bay phấp phới.
Cô phấn khích hét lớn: “Đồ ngốc, nơi này đẹp quá trời!”
Trang Tử Ngang mỉm cười nhìn về phía cô, nhớ tới một danh ngôn.
Ta nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm mưa dầm, năm trăm năm nắng cháy, chỉ cầu thiếu nữ ghé ngang.
Bước qua cầu đá, liền thấy khói bếp lượn lờ bay lên từ trong làng.
Trong sân một căn nhà cấp bốn, Trang Kiến Quốc chống gậy, ngẩng đầu trông ngóng.
Bà nội Trang Tử Ngang tên Lâm Tố Trân, là mẫu phụ nữ nông thôn điển hình, không giàu học thức, nhưng chăm chỉ lương thiện, tằn tiện lo toan gia đình.
Cái tên “Kiến Quốc”, “Tố Trân”, rất đậm dấu ấn thời đại.
“Ông nội!” Trang Tử Ngang từ xa vẫy tay gọi Trang Kiến Quốc.
“Tử Ngang.” Trang Kiến Quốc xúc động chào đón.
Ông cháu gặp lại, mắt rơm rớm lệ.
Đừng nhìn Tô Vũ Điệp thường ngày hoạt bát, ríu rít, tuy nhiên lúc đối diện ông nội Trang Tử Ngang, lại hơi lúng túng.
Trang Tử Ngang nói với Trang Kiến Quốc: “Ông ơi, con giới thiệu với ông, đây là…”
“Không cần giới thiệu, đây là Tiểu Hồ Điệp.” Trang Kiến Quốc vui mừng rạng rỡ.
Thấy Tiểu Hồ Điệp, ông đã sớm cười đến nhăn mặt.
“Ông ơi, sao ông biết cháu ạ?” Tô Vũ Điệp tò mò hỏi.
“Ông từng thấy ảnh cháu trên điện thoại Tử Ngang.” Ánh mắt Trang Kiến Quốc, tràn ngập niềm vui.
Dù mắt ông khá kém, chỉ thấy bóng Tiểu Hồ Điệp mờ mờ trong video giám sát lần trước.
Nhưng lúc này Trang Tử Ngang dẫn về một cô gái xinh xắn như thế, ông có thể đoán được.
Đó chính là người mà cháu trai ông ngày nhớ đêm mong.
Lâm Tố Trân biết Trang Tử Ngang định về, sáng sớm đã bận rộn trong bếp.
Nghe tiếng người bên ngoài, bà vội vã ra đón, mừng rỡ gọi to: “Tử Ngang, bà nội nhớ con lắm!”
Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy bà: “Bà ơi, con cũng rất nhớ bà.”
Lâm Tố Trân nghe Trang Kiến Quốc kể, biết được Trang Tử Ngang chịu vô cùng nhiều thiệt thòi, cực kì đau lòng.
Lúc này dịu dàng vuốt v e bờ lưng của cháu trai, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Còn Tô Vũ Điệp đưa quà trong tay cho Trang Kiến Quốc.
Trang Kiến Quốc vui vẻ nói: “Về là tốt rồi, không cần mua đồ.”
Hai ông bà già tuyệt đối không thể ngờ, lần này Trang Tử Ngang trở về, là để từ biệt lần cuối.
Hơn hai tháng sau, họ sẽ âm dương cách biệt.
Từng giọt nước mắt lớn, tràn ra khóe mắt Trang Tử Ngang, âm thầm thấm ướt vạt áo Lâm Tố Trân.