Lâm Tố Trân gần 70 tuổi, đầu đầy tóc bạc.
Bởi vì thời trẻ khá vất vả, nên lưng hơi còng, lùn hơn Trang Tử Ngang rất nhiều.
Ánh mắt bà nhìn cháu trai, tràn ngập tình yêu thương.
“Tử Ngang, nếu bố con lại bắt nạt con, con phải nói ngay với bà nội nhé, bà nội giúp con đánh nó.”
Trang Tử Ngang rưng rưng gật đầu: “Vâng, con biết rồi, cảm ơn bà nội.”
Thực tế, trong mắt Trang Văn Chiêu, bố mẹ của mình đã sớm già yếu lẩm cẩm.
Sao có thể nghe lọt tai nửa câu khuyên răn của họ chứ?
“Tiểu Hồ Điệp, chào mừng cháu đến nhà chúng ta làm khách.” \” Lâm Tố Trân cười híp mắt hỏi Tô Vũ Điệp: “Cháu với Tử Ngang nhà chúng ta, là người yêu hả?”
Tô Vũ Điệp đỏ mặt: “Không ạ, bọn cháu chỉ là bạn thân thôi.”
Trang Kiến Quốc cố tình xụ mặt: “Cái bà này hồ đồ quá, bọn nhỏ hẵng còn đi học mà!”
Lâm Tố Trân vội vã áy náy nói: “Xin lỗi, bà già này quê mùa ít học, nói quá lời rồi.”
“Không sao ạ.” Trái tim Tô Vũ Điệp, như có con nai chạy loạn.
Cô lén liếc nhìn Trang Tử Ngang.
Trong lòng Trang Tử Ngang nặng trĩu.
Cậu sợ ông bà nội kỳ vọng càng lớn, tương lai thất vọng càng nhiều.
Giờ phút này hai ông bà già đang vui mừng khôn xiết, coi Tiểu Hồ Điệp như cháu dâu nhà mình.
Sân nhà không lớn, được quét dọn gọn gàng sạch sẽ.
Xung quanh ngôi nhà, gà gáy chó sủa, hương trái cây ngào ngạt, đậm hơi thở đồng quê.
Đón Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp vào nhà, hai ông bà không chịu ngồi yên, lúc thì pha trà lúc thì lấy hoa quả.
“Tiểu Hồ Điệp, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.”
“Tử Ngang còn đứng đó làm gì, mau gọt hoa quả cho Tiểu Hồ Điệp.”
“Cháu thích ăn món gì? Để bà nấu cho cháu.”
…
Mới hơn 10 giờ sáng, một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa, bốn người liền ngồi ở phòng khách xem tivi.
Trang Tử Ngang biết sở thích của ông bà, nên đặc biệt bật kênh hí khúc cho họ.
Trên tivi đang phát vở Việt kịch .
Là một trong tứ đại câu chuyện tình yêu dân gian nổi tiếng, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Nhiều loại hình hí khúc từng chuyển thể câu chuyện này, trong đó Việt kịch nổi bật nhất, có lịch sử lâu đời hơn nửa thế kỷ.
Trang Tử Ngang đè thấp giọng, nói với Tiểu Hồ Điệp: “Giới trẻ thường không thích xem cái này, cậu ráng chịu chút xem cùng họ nha.”
Tiểu Hồ Điệp lại rất nghiêm túc: “Tớ thấy hay mà!”
Trang Tử Ngang nở nụ cười, tưởng cô chỉ tùy tiện nói.
Dù sao lối hát y y a a của hí khúc truyền thống này, đã không còn hợp gu thẩm mỹ giới trẻ nữa.
100 người trẻ, phỏng chừng chưa kiếm nổi một người thật sự mê hí khúc.
Hồi trước học nhạc, Trang Tử Ngang từng nghe giáo viên giới thiệu bản hòa tấu violin , cơ bản vẫn nhớ rõ mấy đoạn “kết bái ở Cầu Cỏ”, “tiễn đưa 18 dặm”, “Anh Đài kháng hôn”, “hóa bướm bên mộ”.
Trên tivi, vở kịch sắp đi đến hồi kết.
Trang Tử Ngang liên tục nhìn trộm Tô Vũ Điệp, phát hiện cô chăm chú dõi theo, thỉnh thoảng còn gõ nhịp dưới chân.
Tựa hồ không phải xem cho có lệ, mà đang thật sự nhập tâm.
Khi thấy đôi tình nhân Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng nhau hóa bướm, tung tăng bay lượn, Tô Vũ Điệp bỗng dưng khóc.
Trang Kiến Quốc với Lâm Tố Trân đều cực kì kinh ngạc.
Tiểu nha đầu này chỉ giả vờ thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy?
Trang Tử Ngang cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Vũ Điệp.
“Đồ ngốc, con người sau khi chết thật sự biến thành bướm à?” Tô Vũ Điệp nức nở hỏi.
“Được chứ, có thể tự do tự tại, vô lo vô ưu, hàng ngày bay giữa muôn hoa.” Trang Tử Ngang dịu dàng trả lời.
Nếu nói con người sau khi chết sẽ trở thành một thi thể lạnh như băng, chôn dưới đất rồi bị kiến gặm nhấm, cuối cùng hóa thành nắm xương trắng.
Tuy rằng đúng, nhưng cũng quá đỗi tàn nhẫn.
Thế nên người xưa mới dùng trí tưởng tượng lãng mạn kỳ ảo, để đôi Lương Chúc nhận một cái kết đẹp: hóa bướm.
Trang Tử Ngang nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Tô Vũ Điệp, thầm nghĩ trong lòng, sau này, chờ tớ chết, hóa thành một con bướm, đậu trên tóc cậu, liệu cậu có thể nhận ra tớ không?
Nhưng thọ mệnh của bướm không dài, bình quân chưa đầy một tháng.
Y hệt câu thơ kia, nấm sớm chẳng hay ngày đêm, ve sầu chẳng hay xuân thu.
Giữa đất trời mênh mông, con người thật bé nhỏ như hạt bụi.
Hơn hai tháng sau, mọi yêu hận tình thù, hợp tan buồn vui của cậu, đều thuộc về hư vô.
Tiểu Hồ Điệp, đến lúc đó, cậu sớm quên tớ đi!
Rất nhanh liền tới buổi trưa, Lâm Tố Trân ra bếp nấu cơm, Tô Vũ Điệp không muốn làm người rảnh rỗi, kiên quyết giúp bà nhóm lửa.
Bếp củi nông thôn, vừa nhóm củi khô vào, là lửa bùng cháy hừng hực, chiếu ánh sáng đỏ rực lên gương mặt cô.
Trang Kiến Quốc khen Tiểu Hồ Điệp không ngớt, quả là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tô Vũ Điệp gạt đi nỗi buồn ban nãy, tràn đầy hứng khởi nói: “Ông ơi bà ơi, nếu ông bà thích nghe hí khúc, cháu sẽ hát cho ông bà nghe.”
“Cháu hát được hí khúc á?” Lâm Tố Trân ngạc nhiên hỏi.
“Lúc đầu cháu không biết đâu, nhưng mới nghe xong, là hát được luôn rồi.” Tô Vũ Điệp cười nói.
Trang Tử Ngang cũng vô cùng bất ngờ.
Lẽ nào cậu là thiên tài âm nhạc nghìn năm có một, nghe một lần liền nhớ?
Tiểu Hồ Điệp hắng giọng một cái, rồi hát: “Ta gọi Lương huynh sao không đáp, Anh Đài như bị vạn tiễn xuyên tim, huynh đa sầu đa hận thành thiên cổ, ta thân đơn bóng chiếc sống chi thêm, ta với huynh thề non hẹn biển thuở sinh thời, trời rung đất chuyển cũng không chia…”
Từng giai điệu từng câu hát, giống hệt trên tivi.
Hai ông bà già cười không khép nổi miệng.
Cháu dâu hoạt bát đáng yêu nhường này, ai mà chẳng yêu quý.
Đợi Tiểu Hồ Điệp hát xong, Trang Tử Ngang tò mò hỏi: “Trước kia cậu học đoạn hí này rồi hả?”
Tiểu Hồ Điệp lắc đầu: “Chưa, nãy mới nghe lần đầu.”
“Nghe một lần liền hát được luôn?” Trang Tử Ngang há hốc mồm.
“Đương nhiên, chả lẽ cậu không biết sao? Năm nào cậu cũng thi đứng đầu khối mà, chắc không ngốc thế chứ?” Tiểu Hồ Điệp cười trêu.
Trang Tử Ngang nghẹn lời.
Cô suốt ngày gọi cậu là đồ ngốc, xem ra cũng khá có lý.
Trang Tử Ngang bỗng nảy ra ý tưởng, nếu cậu dẫn Tiểu Hồ Điệp đến nghe kẻ lừa đảo kia thổi một lần, biết đâu cô có thể chép lại bản nhạc?
Khi ấy đôi bên người thổi người hát, diễn khúc tiếu ngạo giang hồ, hẳn là tuyệt vời lắm nhỉ?
Thức ăn xào bằng bếp củi ở quê, đỉnh hơn hết thảy đồ nấu bằng gas ở thành phố.
Cả đời Lâm Tố Trân quanh quẩn với căn bếp, tay nghề nấu nướng dĩ nhiên khỏi cần bàn.
Từng món nóng hổi sặc sỡ thơm ngon, khiến Tiểu Hồ Điệp thèm ch** n**c miếng.
Bản chất ham ăn, bộc lộ rõ ràng.
Hai ông bà già vốn sống tiết kiệm, bình thường chỉ nấu mỗi món là xong bữa.
Hôm nay thì khác, Lâm Tố Trân cực kì hạnh phúc, làm hẳn sáu món mặn và một nồi canh gà.
Ngồi trên bàn ăn, Tiểu Hồ Điệp vô cùng hào hứng: “Thơm ghê, tài nấu ăn của bà giỏi quá ạ.”
Lâm Tố Trân tìm đùi gà, gắp cho hai đứa nhỏ.
“Tử Ngang, gà này mua của bà Từ hàng xóm đấy, gà bà nuôi mấy tháng nữa mới lớn cơ, chờ con được nghỉ hè nhất định phải dẫn Tiểu Hồ Điệp về tiếp nha.”
Trang Tử Ngang cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi dưới, không biết đáp thế nào.
Ông nội, bà nội, xin lỗi, thực sự xin lỗi!
Con không có cơ hội.