Lúc ăn cơm, Lâm Tố Trân liên tục gắp thức ăn cho Tô Vũ Điệp, so với Trang Tử Ngang còn chu đáo hơn.
Trang Kiến Quốc rót ly rượu trắng, từ từ uống cạn, nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình học tập của bọn họ.
Tô Vũ Điệp khéo ăn khéo nói, lời hay tuôn trào, chọc hai ông bà già cười hớn hở.
“Tiểu Hồ Điệp, ông nội tớ trước đây là thợ rèn trong làng đấy, ông có tuyệt kỹ cực đỉnh, bình thường không ra tay, chứ ra tay cái là ai cũng phải trầm trồ.” Trang Tử Ngang cười nói.
“Tuyệt kỹ gì thế?” Tiểu Hồ Điệp tò mò hỏi.
“Đả thiết hoa*.” Trang Tử Ngang trả lời.
*1 hình thức pháo hoa dân gian TQ
Trên mặt Trang Kiến Quốc, lộ vẻ tự hào.
Đả thiết hoa là loại hình nghệ thuật dân gian lưu truyền hàng nghìn năm, nung chảy gang đến nhiệt độ 1600, biến thành gang lỏng, dùng kỹ thuật giã đặc thù, hất gang lỏng lên cao chục mét.
Tia lửa vàng óng, nở rộ giữa đêm tối, như trận sao băng lướt qua khắp trời, khung cảnh cực kì tráng lệ, ngoạn mục vô cùng.
Đả thiết hoa đánh vào thị giác, mãnh liệt hơn pháo hoa, là đỉnh cao lãng mạn nghìn năm truyền lại.
Tuy nhiên loại hình này quá đỗi nguy hiểm, giới trẻ khá ít người học.
Hồi Trang Kiến Quốc còn trẻ, chỉ biểu diễn tại lễ cầu phúc của làng.
Bây giờ đã có tuổi, lâu rồi không động đến nữa.
“Wow, mới tưởng tượng đã thấy đẹp rồi.” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp hứng khởi.
Gang lỏng 1600 độ, bừng sáng trong màn đêm, tựa như đổ một cơn mưa vàng rực rỡ.
Nhìn một lần, đủ để khắc ghi trọn đời.
“Tiểu Hồ Điệp, nếu cháu muốn xem, tối ông làm cho cháu.” Trang Kiến Quốc tràn đầy phấn khích.
“Xin lỗi ông, trước khi trời tối cháu phải về rồi ạ.” Tiểu Hồ Điệp áy náy nói.
“Sao gấp thế? Qua đêm rồi về!” Lâm Tố Trân níu giữ.
Mặt Tô Vũ Điệp tỏ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.
Cô không thể không đi là có lý do.
Trang Tử Ngang vội vã giải vây: “Không sao, sau này về lại xem nha!”
Trang Kiến Quốc cũng nói: “Vậy lần sau về rồi xem, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Ánh mắt Tô Vũ Điệp, ánh sự tiếc nuối.
Trang Tử Ngang cố nén nỗi buồn.
Thực sự còn có lần sau sao?
Còn có cơ hội, cùng cậu ngắm đỉnh cao lãng mạn nghìn năm trước sao?
“Đồ ngốc, sao cậu nước mắt lưng tròng vậy?” Tô Vũ Điệp phát hiện biểu cảm Trang Tử Ngang lạ thường.
“Không có, dầu văng vào mắt đấy.” Trang Tử Ngang mượn cớ.
“Ta xem nào, giúp cậu thổi nha.” Tô Vũ Điệp quan tâm tiến gần.
Thấy cử chỉ hai người thân thiết, Lâm Tố Trân cười nói: “Tiểu Hồ Điệp, hóa ra cháu gọi Trang Tử Ngang nhà bà là đồ ngốc.”
Tô Vũ Điệp nghe vậy, hơi ngại ngùng.
Ban nãy trong chốc lát sốt ruột, quen miệng nói.
Ngay trước mặt ông bà, gọi cháu trai người ta là đồ ngốc, nghe chừng không phải phép cho lắm.
Trang Kiến Quốc nói với Lâm Tố Trân: “Người trẻ yêu đương thì gọi thế, giống bà gọi tôi là lão bất tử thôi.”
Một câu, khiến cả bàn ăn cười vang.
Bầu không khí trên bàn, trở nên đặc biệt ấm cúng.
Chỉnh đốn tâm trạng xong, Trang Tử Ngang cười trừ, cười cười nói nói cùng bọn họ.
Đối diện hai người thân thương mình nhất, cậu chỉ có thể làm bấy nhiêu.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Tô Vũ Điệp định giúp Lâm Tố Trân rửa bát.
Lâm Tố Trân không cho, bảo cô cứ ngồi chơi.
Cô không đồng ý, chạy đi lau bàn quét rác, lại vào bếp hỗ trợ.
Bộ dáng ngoan ngoãn lanh lợi, đến cả Trang Tử Ngang cũng lần đầu được thấy.
Không có người già nào không thích cháu dâu như vậy.
Trong nhà, Trang Kiến Quốc uống đến đỏ bừng mặt, ngồi trên xích đu hút thuốc.
Trang Tử Ngang đấm chân cho ông, khuyên nhủ: “Ông, ông lớn tuổi cỡ này rồi, bớt hút thuốc đi!”
“Hôm nay ông rất vui, sau này sẽ bớt.” Trang Kiến Quốc nhỏ giọng nói: “Tử Ngang, đây quả là một cô gái tốt, con phải nắm chặt cơ hội, đừng phụ lòng người ta.”
Trang Tử Ngang nóng mặt: “Ông, bọn con chỉ là bạn.”
Trang Kiến Quốc cười tủm tỉm: “Thằng nhóc con từ nhỏ đã thật thà, tâm tư viết hết lên mặt, ánh mắt con nhìn Tiểu Hồ Điệp, y hệt năm đó ông nhìn bà!”
“Ông nội, con…” Trang Tử Ngang cứng họng.
Đương nhiên cậu hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng không thể nói nguyên nhân.
Nếu bản thân là một người khỏe mạnh bình thường, thì tốt biết bao.
“Tiểu Hồ Điệp nguyên ý cùng con tới đây, tâm tư cũng đặt trên người con.”
“Có điều con không được học thói trăng hoa của bố con, phải toàn tâm toàn ý đối xử với con gái nhà người ta thật tốt.”
“Ông già đây chả còn sống được mấy năm, hi vọng duy nhất, chính là muốn nhìn cháu lập gia đình.”
…
Trang Kiến Quốc lải nhải, không ngừng căn dặn.
Nhưng mỗi một chữ, đều như một cây kim, đâm vào trái tim Trang Tử Ngang.
Cậu cắn chặt môi dưới, thẳng tới lúc nếm được vị tanh mặn, mới phát hiện rách da.
Ba người trong cái sân nhỏ này, hẳn là nỗi vấn vương sâu đậm nhất lòng cậu.
Cậu không rõ, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà bị vận mệnh trêu ngươi nhường này.
Tại phòng bếp, Lâm Tố Trân cũng âm thầm nói với Tô Vũ Điệp.
“Năm Tử Ngang 4 tuổi, bị chó nhà bà Từ, rượt đuổi khắp núi.”
“Năm nó 7 tuổi đòi cưỡi con lợn béo bà nuôi, lúc đó đang thay răng, ngã xuống rơi mất hai cái răng cửa.”
“Chín tuổi thì dính cả ổ phân bọ, tối mang vào chăn, làm ông nhà suýt nổi điên đánh nó.”
…
Tô Vũ Điệp nghe xong phình bụng cười to.
Không ngờ học sinh ba tốt Trang Tử Ngang này, hồi nhỏ hư đốn như vậy.
Cô cũng đem mấy chuyện ngớ ngẩn của Trang Tử Ngang, kể cho bà nghe.
Căn bếp nho nhỏ, tràn ngập tiếng cười.
Trên xích đu, Trang Kiến Quốc ngà ngà say, dần thiếp đi.
Trang Tử Ngang đứng dậy tới phòng bếp: “Mọi người cười ha hả thế, nói xấu con hả?”
“Bạn học Trang Tử Ngang, xin hỏi phân bọ thế nào?”
“Bà nội, sao cái gì bà cũng nói với cậu ấy vậy?” Cơ mặt Trang Tử Ngang giật giật.
Thôi xong, nhìn biểu cảm hai người này, lịch sử đen tối của mình, chắc chắn bị khui sạch rồi.
Trên đường trở về, thể nào Tiểu Hồ Điệp cũng cười nhạo.
Hình tượng gắng gượng xây dựng bấy lâu, phút chốc tan tành.
Lâm Tố Trân cười nói: “Tiểu Hồ Điệp, nếu ở trường, Tử Ngang bắt nạt cháu, cứ về đây mách bà, bà giúp cháu tét mông nó.”
Tô Vũ Điệp giả vờ tội nghiệp: “Vâng, bà ơi, cậu ấy hay mắng cháu.”
“Cậu đừng nói điêu, tớ mắng cậu khi nào?” Trang Tử Ngang không phục phản bác.
“Cậu mắng tớ là đồ ngốc nhỏ, mắng lớn như vậy, còn viết trên diều.” Tô Vũ Điệp hiện có người làm chỗ dựa, cơ rất to.
“Cậu mắng tớ là đồ ngốc trước.” Trang Tử Ngang nhìn về phía Lâm Tố Trân: “Bà, bà phân xử đi.”
Lâm Tố Trân xụ mặt: “Tiểu Hồ Điệp có thể mắng, chứ không cho con mắng lại.”
Vẻ mặt Trang Tử Ngang đau khổ: “Bà, bà thiên vị ghê!”
“Bà đúng là bất công đấy, bà thích Tiểu Hồ Điệp, con làm gì được hả?” Lâm Tố Trân giọng điệu hùng hồn.
“Không dám, bà vui là được.” Trang Tử Ngang chỉ đành nhận thua.
Tiểu Hồ Điệp dương dương đắc ý, làm mặt quỷ với Trang Tử Ngang.
“Bà ơi bà tốt quá, để cháu gọt hoa quả cho bà ăn.”
“Được được được, Tiểu Hồ Điệp đúng là tri kỷ.”
Hai người rời khỏi phòng bếp, lưu lại một chuỗi tiếng cười.
Trang Tử Ngang đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người, cuối cùng không cần giả vờ nữa.
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống.