Sau khi Lâm Tố Trân bận rộn xong xuôi, định đi nghỉ trưa một lát, bèn bảo Trang Tử Ngang đưa Tô Vũ Điệp dạo quanh làng.
Tô Vũ Điệp trông thấy hoa đỗ quyên bạt ngàn khắp núi, đã sớm không kìm nổi sự hân hoan trong lòng.
Hai người rời khỏi sân nhỏ, đội nắng gắt giữa trưa, tới hướng sau núi.
Ngang qua mấy nhà, Trang Tử Ngang nhìn thấy vài người lớn, chủ động bước lên chào hỏi.
Mọi người thấy cậu dẫn về một cô bé xinh xắn, nhao nhao mở miệng trêu chọc.
“Tử Ngang có tiền đồ đó, nhỏ thế này mà tìm được con dâu rồi.”
“Cô nhóc này lớn lên đẹp ghê, cứ như người trong tranh ấy.”
“Sớm cưới nhé, chú chờ uống rượu mừng.”
…
Vẻ mặt Trang Tử Ngang khó xử, ráng đối phó.
Tô Vũ Điệp đứng ở phía xa, đợi cậu về mới nhỏ giọng hỏi: “Họ nói gì vậy?”
Trang Tử Ngang nghiêm mặt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có hóng hớt.”
“Tớ đâu nhỏ.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.
“Sao cậu không nhỏ? Đàn em nhỏ.” Trang Tử Ngang liếc qua ngực cô.
“Đồ ngốc cậu muốn ăn đòn hả, ai là đàn em nhỏ của cậu?”
Tô Vũ Điệp xông lên, quơ quơ bàn tay trắng như phấn, đấm túi bụi vào người Trang Tử Ngang.
Trang Tử Ngang liên tục cười khanh khách, không ngừng xin tha.
Người già trong làng nhìn, đều cùng nở nụ cười.
Đúng là đôi “gà bông” nhỏ.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ra đến chân núi, liền không có nhà dân, bốn phía tĩnh lặng im ắng.
Giữa trời đất, duy chỉ có hai ta.
Đường núi dốc đứng khúc khuỷu, um tùm cỏ dại, cực kì khó leo.
Trang Tử Ngang ấp ủ nửa ngày, tay phải chà lên quần vài lần, mới dè dặt vươn tay.
Tô Vũ Điệp nhìn cậu, sắc mặt hơi phiếm hồng, ngượng ngùng giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại.
Hai người nhẹ nhàng nắm tay, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của nhau, trái tim thình thịch thình thịch đập loạn.
Tuy không phải lần đầu họ nắm tay, nhưng vẫn vô cùng hồi hộp.
Lần trước, là tại căn phòng trọ.
Sau cái nắm tay đó, Tiểu Hồ Điệp biến mất tận một tuần.
Trang Tử Ngang rất sợ, đây cũng là sự dịu dàng chớp nhoáng.
Hoa đỗ quyên, tương truyền do máu chim đỗ quyên hót nhuộm đỏ, khiến loài hoa này thêm phần huyền bí.
Vọng đế thiên niên phách, xuân sơn kỷ độ phong.
Thanh thanh hướng thùy bạch, tuế tuế tác hoa hồng.*
*tạm dịch:
Vọng đế nghìn năm hồn, núi xuân mấy lượt gió.
Quốc quốc hót với ai, ngày ngày nở hoa đỏ.
Trích thơ “Đỗ quyên hoa” của Khâu Quỳ thời Tống
Leo đến đỉnh núi, Tiểu Hồ Điệp thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ, trán rịn đầy mồ hôi.
Trang Tử Ngang mang khăn giấy, giúp cô lau mồ hôi.
Gió núi chợt tới, thổi bay làn váy xanh biển, để lộ đôi chân nhỏ.
Đường cong hoàn mỹ, trắng nõn tựa ngọc.
Trang Tử Ngang dùng hết sức, cũng chẳng thể rời mắt khỏi đôi chân ấy.
“Đẹp không?” Tô Vũ Điệp hỏi.
“Đương nhiên đẹp.” Trang Tử Ngang ngơ ngẩn đáp.
Khi cậu khôi phục tinh thần, mới phát hiện Tiểu Hồ Điệp đang chăm chú ngắm nhìn một đám đỗ quyên to đùng gần đó.
Hóa ra, cậu đang ngắm hoa, tớ thì ngắm chân.
Đỗ quyên tỏa hương thơm nhàn nhạt, lan tỏa theo gió, thấm vào ruột gan.
Tô Vũ Điệp rất thích thú, trèo lên tảng đá lớn, chụm hai tay trước miệng, hướng về phía thung lũng tĩnh mịch hét: “Này, đồ ngốc, cậu nghe thấy không?”
Âm thanh từ trong thung lũng vang vọng lại từng hồi.
Trang Tử Ngang bịt tay, biểu tình ghét bỏ: “Cậu có bệnh hả? Hét lên làm gì?”
Tô Vũ Điệp vẫy tay với cậu: “Cậu cũng hét đi, nói hết những gì trong lòng ra, sẽ dễ chịu hơn đấy.”
“Tớ không thèm làm mấy trò trẻ trâu như vậy.” Trang Tử Ngang nhếch mép.
Tô Vũ Điệp nhảy xuống, kéo tay Trang Tử Ngang, cưỡng ép dắt cậu lên tảng đá lớn.
Gió càng mạnh hơn, thổi rối tung sợi tóc của cô.
Cô lại giơ tay lên hô to: “Đúng rồi, tớ có bệnh đấy, cậu mang thuốc không?”
Trang Tử Ngang bị cảm xúc của cô lây nhiễm, cuối cùng lấy dũng khí, cũng cất tiếng gào thét: “Tớ không mang thuốc, cơ mà tớ cũng có bệnh đó!”
Hai giọng nói, hòa lẫn trong thung lũng, y bản song ca kỳ ảo.
“Cậu bị bệnh nặng phải không?”
“Cậu mới bị bệnh nặng í!”
Hai người hét thêm trận nữa.
Bị bệnh nặng, là thuật ngữ mạng.
Trang Tử Ngang dùng cách thức cợt nhả, bộc lộ bí mật giấu kín dưới đáy lòng, đột nhiên nhẹ nhõm vô cùng.
Cậu hét bị bệnh nặng, đơn thuần là ý trên mặt chữ.
Tiểu Hồ Điệp mỉm cười nhìn cậu, chỉ coi cậu đang giỡn.
“Thế nào? Rất thoải mái đúng chứ?”
Trang Tử Ngang cũng sảng khoái bật cười: “Nếu người dưới núi nghe thấy, chắc tưởng bọn mình là kẻ điên.”
“Tớ mặc kệ người khác nghĩ gì, bản thân vui vẻ là được.” Tô Vũ Điệp tự tin nói.
Trang Tử Ngang cảm động sâu sắc trước những lời này.
Từ nhỏ đến lớn, cậu quá để ý tới cái nhìn của người khác, muốn nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, cố gắng xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi, vô hình trung bóp nghẹt bản tính.
Nên cậu không hạnh phúc chút nào.
Thẳng đến lúc gặp Tiểu Hồ Điệp, phong cách độc lập, tự do phóng khoáng của cô, rất có sức cuốn hút.
Dẫu chính cô, cũng đang vùng vẫy trong bóng tối và đầm lấy.
Trang Tử Ngang đoán rằng, sự xuất hiện của Tiểu Hồ Điệp, nhất định là ánh sáng cuối cùng mà Thượng Đế ban tặng cho mình.
“Tiểu Hồ Điệp, tớ rất nhớ cậu —”
Ngay lúc này, Trang Tử Ngang dùng toàn bộ sức lực, hét đến khi cạn sạch hơi, mới khom người dừng lại.
Dưới thung lũng, toàn là tiếng vọng của cậu.
Tớ rất nhớ cậu.
Rất nhớ cậu.
Nhớ cậu…
“Ngốc ghê, tớ đang ở trước mặt cậu, sao lại nhớ tớ?” Tô Vũ Điệp khó hiểu hỏi.
“Cho dù mặt đối mặt, tớ vẫn nhớ cậu.” Trang Tử Ngang ngắm đôi mắt trong veo như làn thu thủy của cô.
Khoảnh khắc đối mặt, Tiểu Hồ Điệp e thẹn cúi thấp đầu, lảng tránh ánh mắt.
Bởi vì căng thẳng, ngón tay vô thức vân vê trên váy.
Trái tim Trang Tử Ngang, đập cực kì nhanh.
Cậu biết với tình trạng cơ thể mình, đã chẳng còn tư cách nói tớ thích cậu.
Vậy đành lùi một bước, nói tớ rất nhớ cậu.
“Đồ ngốc, tớ cũng rất nhớ cậu—”
Giọng Tiểu Hồ Điệp, ngân vang ở thung lũng, từng đợt từng đợt, mỏng manh tưởng chừng sắp đứt.
Đây là câu trả lời của cô dành cho Trang Tử Ngang.
Đỗ quyên khắp núi làm chứng.
Trang Tử Ngang im lặng nhìn cô gái, cô đẹp tựa tiên nữ không nhiễm một hạt bụi trần.
Tớ không có phúc khí lớn, xứng đôi với cô gái tốt như vậy.
Chờ sau khi tớ ra đi, đừng nhớ tớ lâu nhé, chỉ ba tháng thôi, giống như thời gian chúng ta quen biết.
Ba tháng sau, hãy hoàn toàn quên tớ đi, sống một cuộc đời vui vẻ.
Vĩnh viễn đừng nghĩ về tớ nữa.
Trang Tử Ngang bước tới giữa đám hoa đỗ quyên, hái xuống đóa xinh đẹp nhất.
“Tiểu Hồ Điệp, thời điểm lần đầu gặp cậu, cậu cài một nhành đào, bây giờ đổi sang bông này nhé?”
Tiểu Hồ Điệp tung tăng đến trước mặt cậu, ngoan ngoãn khẽ nghiêng đầu.
Trang Tử Ngang cẩn thận từng li từng tí, đem đóa hoa kia, gài lên tóc mai mềm mượt.
Một con bướm rực rỡ bay qua, lượn quanh đóa hoa.
Tô Vũ Điệp ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Đồ ngốc, cậu cúi xuống xíu.”
“Làm gì?” Trang Tử Ngang cúi đầu.
Tô Vũ Điệp nhón chân, ở trên gò má cậu, nhẹ nhàng thơm một cái.
Chỉ trong nháy mắt, Trang Tử Ngang y hệt bị điện giật, máu toàn thân phút chốc trào dâng.
Xúc cảm trên khuôn mặt, rõ ràng tới vậy.
Đây không phải là mơ chứ?
*editor: giải thích thêm hai câu thơ trên xíu
Vọng đế: niên hiệu của vua Đỗ Vũ nhà Thục
Đỗ Vũ hay Đỗ Quyên đều là tên chữ Hán của loài chim Cuốc
Có 1 điển tích là Đỗ Vũ là 1 ông vua hoang dâm vô độ, ông từng thông dâm với phu nhân của vị tướng quốc dưới thời ông nên sau khi bị phát hiện ông thẹn quá phải nhường ngôi cho vị tướng ấy. Tuy nhiên lúc nắm quyền thì vị tướng kia ngược đãi Đỗ Vũ, do đó ông bỏ nước ra đi, chết hóa thành loài chim kêu “quốc, quốc” => sự tích chim Cuốc. Còn trong văn học thì điển tích này thường được dùng để miêu tả những người tha hương luôn nhớ nhung quê nhà da diết. (tìm hiểu thêm: Wikipedia)