Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 54

Lần trước ăn nướng uống bia, lúc trở về phòng trọ, Trang Tử Ngang vô tình hôn Tô Vũ Điệp một cái.

Nhưng sau khi Tô Vũ Điệp tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì.

Hiện tại thơm má, là ở trạng thái cực kì thanh tỉnh của cô, ý nghĩa rõ ràng khác biệt.

Cô chính là cô gái như vậy, nghĩ cái gì liền làm cái đó.

Hoàn toàn bất chấp hậu quả.

Cô đâu biết được, nụ hôn mềm mại ban nãy, trong lòng thiếu niên mới biết yêu, tạo ra cơn sóng thần lớn nhường nào.

Cả hai trầm mặc hồi lâu, ngồi dựa vào nhau trên tảng đá.

Nhìn ánh nắng chiếu rọi ngọn cây, nhìn gió núi thổi qua sóng lúa.

Nhìn thời gian quý giá, lặng lẽ chuyển động.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta xuống núi đi!” Tô Vũ Điệp nhìn mây giăng phía chân trời.

“Đợi xíu nữa, 5 phút thôi.” Trang Tử Ngang lưu luyến.

Hoa đỗ quyên khắp núi này, lần cuối được ngắm rồi.

Mong rằng có thể cùng cậu giống ông nội bà nội, tâm đầu ý hợp, bạch đầu giai lão.

Nhưng khát khao bình thường ấy, đã định trước chỉ là hy vọng xa vời.

Xuống núi, quay lại sân nhà, đã đến thời khắc chia tay.

Cảm xúc Trang Tử Ngang hết sức nặng nề.

Trang Kiến Quốc và Lâm Tố Trân trái lại vẫn ổn, bởi lẽ họ tưởng, ba tháng sau được nghỉ hè, Trang Tử Ngang về tiếp.

“Ông nội, ông bớt hút thuốc lá đi, ít uống rượu nữa, phải giữ gìn sức khỏe.”

“Bà nội, lưng bà không tốt, đừng làm việc quá nặng.”

“Tiền của ông bà thì cứ tiêu thoải mái, tuyệt đối chớ dành dụm hết cho con…”

Nắm tay hai ông bà già, Trang Tử Ngang bất giác nghẹn ngào mất tiếng, nước mắt rơi lã chã.

Trang Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ, trước đây khi Trang Tử Ngang rời đi, tuy cũng vô cùng luyến tiếc, nhưng sẽ không dặn dò nhiều lời như vậy, cũng chẳng khóc thành thế này.

Ông ngẫm nghĩ một chút, chắc hẳn do thằng con trai vô liêm sỉ kia của mình, khiến cháu trai chịu quá nhiều thiệt thòi.

“Tử Ngang, con không muốn về nhà, vậy cứ ở ngoài đi, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lâm Tố Trân tha thiết căn dặn: “Phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giấc, học tập vừa thôi, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, thiếu tiền thì gọi về nhà.”

Những lời tương tự, hầu như ông bà nào cũng sẽ nói với con cháu.

Lặp đi lặp lại, không sợ người khác than phiền.

Trước kia Trang Tử Ngang thỉnh thoảng cảm thấy, bà nội hơi lắm lời, bản thân có phải trẻ con nữa đâu, tự biết chăm sóc chính mình.

Nhưng bây giờ lời này, cậu muốn nghe thêm một ngàn lần, một vạn lần.

Lâm Tố Trân nhìn về phía Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, lần đầu cháu tới nhà, bà già đây chả có thứ gì tặng cháu, cho cháu cái bao lì xì nhé.”

Đây là thói quen của thế hệ trước, hiển nhiên bà coi Tiểu Hồ Điệp như cháu dâu.

“Bà ơi, cháu không thể nhận.” Tô Vũ Điệp vội vàng từ chối.

Lâm Tố Trân nhất quyết đưa, làm cô cực kì khó xử, xin Trang Tử Ngang trợ giúp.

Trang Tử Ngang lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

“Tấm lòng của bà tớ, cậu cứ cầm đi!”

Tô Vũ Điệp đành nhận lấy.

Lâm Tố Trân cười rạng rỡ: “Sắp tới nghỉ hè, cháu với Tử Ngang về nhà chơi tiếp nha, bà nấu đồ ngon cho các cháu ăn.”

Tô Vũ Điệp cật lực gật đầu: “Vâng, cảm ơn bà ạ”

Trang Tử Ngang lại ôm tạm biệt hai ông bà già, cuối cùng mới lấy dũng khí, dứt khoát xoay người.

Trang Kiến Quốc cười nói: “Đi nhanh đi, kẻo không đuổi kịp xe, cũng không phải không về nữa.”

Lâm Tố Trân liên tục vẫy tay: “Chờ nghỉ rồi, về sớm chút nhé!”

Bước chân Trang Tử Ngang nặng trĩu, nhưng cậu không dám quay đầu, sợ bản thân vỡ òa.

Cần trái tim mạnh mẽ cỡ nào, mới có thể bình tĩnh đối mặt với cuộc chia ly này?

Ra khỏi làng qua cầu đá, hai người đợi xe bên trạm.

Bị cảm xúc của Trang Tử Ngang lây nhiễm, Tô Vũ Điệp cũng vô cùng buồn bã.

“Cậu với ông bà tình cảm tốt thật, tớ cũng lại nghĩ về bà nội tớ.”

Trang Tử Ngang biết được từ miệng Lý Tuấn Nam, thuở bé Tô Vũ Điệp cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau, chỉ có người thân duy nhất này.

Tình cảm sâu đậm ấy, người bình thường khó mà thấu hiểu.

Cậu hỏi: “Bà nội cậu là người thế nào?”

Tô Vũ Điệp trả lời: “Bà lợi hại lắm, cái gì cũng biết, nhiều thứ tớ đều học từ bà.”

“Bánh thanh đoàn lần trước, cậu từng bảo do bà nội dạy.”

“Chuẩn, có phải rất ngon không?”

Bánh thanh đoàn là bánh nhân đậu đỏ, hòa lẫn hương ngải cứu ngào ngạt, thanh ngọt thơm ngon, vấn vương đầu lưỡi.

Hương vị đặc biệt, khiến Trang Tử Ngang vẫn còn nhớ rõ.

“Cậu xinh như vậy, bà cậu lúc trẻ, hẳn cũng là đại mỹ nhân.” Trang Tử Ngang nói.

Tô Vũ Điệp gật đầu chắc nịch: “Bà nội tớ bây giờ cũng đẹp lão, gần như không có tóc bạc, nếp nhăn rất ít, hai con mắt cực kì có hồn.”

Nghe cô miêu tả, một hình ảnh bà cụ tràn đầy sức sống, hiện lên trong đầu Trang Tử Ngang.

Mai này Tiểu Hồ Điệp già rồi, nhất định sẽ là dáng vẻ kia nhỉ!

Tô Vũ Điệp vẫn tiếc đả thiết hoa, sau khi lên xe, bèn bảo Trang Tử Ngang mở điện thoại, tra video trên mạng xem.

Hình ảnh ở video, cực kì mãn nhãn.

Gang lỏng 1600 độ, hóa thành pháo hoa giữa không trung, rắc vàng khắp đất.

Cảnh đẹp thoáng qua, làm người ta canh cánh trong lòng.

“Wow, đẹp quá trời.” Tô Vũ Điệp không ngớt lời ca ngợi.

“Xem qua video, rung động không bằng một phần mười trực tiếp quan sát, năm đó lần đầu tớ thấy ông nội đả thiết hoa, quả thực sốc tận óc, đây là mỹ cảnh nhân gian.” Trang Tử Ngang kính phục ông nội.

“Cái này phải tối mới xem được à?” Tô Vũ Điệp dè dặt hỏi.

“Xàm, ban ngày nhìn rõ thế nào nổi?” Trang Tử Ngang không chút nghĩ ngợi trả lời.

Tô Vũ Điệp giật giật môi, lại nhịn xuống không nói gì.

Trang Tử Ngang cũng không hỏi thêm.

Lần trước trên sân thượng trường học, nói chuyện cùng thầy Lý Tuấn Nam, giúp cậu giải đáp một ít nghi ngờ.

Tiểu Hồ Điệp phải trở về trước khi trời tối, có lý do bất đắc dĩ.

Chỗ đó, hình như ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.

Cô là người thích tự do như vậy, chắc chắn rất khó chịu nhỉ!

Xe cộ chạy tới chạy lui, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại.

Tô Vũ Điệp hơi mệt, dựa vào vai Trang Tử Ngang nghỉ ngơi.

Ánh chiều tà rọi xuống, trên hàng mi dài của cô, phủ lên một lớp viền vàng.

Đôi môi đỏ mọng như anh đào, khẽ hé mở, lộ ra sự quyến rũ lạ thường.

Trang Tử Ngang cố kiềm chế nỗi thôi thúc muốn hôn.

Ba lần đổi xe, một đường bôn ba.

Rốt cuộc trước 6 giờ 10 phút, họ tới trạm xe buýt ở cổng trường.

Hoàng hôn hôm nay, đặc biệt đẹp đẽ.

Tô Vũ Điệp lấy bao lì xì, đưa Trang Tử Ngang: “Bà nội cậu cho, trả lại cậu.”

Trang Tử Ngang từ chối: “Này cho cậu mà, tớ không cần.”

“Tớ cầm cái này, thấy kỳ kỳ.” Tô Vũ Điệp nhíu mày.

“Thứ này, đôi khi khá nóng tay.” Trang Tử Ngang cong miệng.

Nhìn biểu cảm Tiểu Hồ Điệp, cô căn bản không biết, hàm ý người lớn tặng lì xì.

Ngốc nghếch ngốc nghếch.

“Như vậy đi, bọn mình cùng tiêu hết tiền bên trong, đỡ làm khó cậu.” Trang Tử Ngang đề nghị.

“Tiêu kiểu gì?” 

“Ăn uống chơi bời, so với tớ cậu phải chuyên nghiệp hơn chứ?”

Tiểu Hồ Điệp nghe xong, cũng nở nụ cười khoan khoái.

Ăn uống chơi bời, nghĩ đến liền phấn khởi.

Trước lúc lên xe, Tô Vũ Điệp nói: “Sáng mai tớ tới tìm cậu, cho cậu nếm thử tào phớ tớ làm, muốn ăn ngọt hay mặn?”

“Đương nhiên là mặn, tớ không phải thằng Đặng Hải Quân kia, khẩu vị kinh dị.” Trang Tử Ngang cười nói.

Ngày mai, thật đáng để người ta mong chờ.

*editor: t thấy tào phớ mặn mới là khẩu vị kinh dị=))

Bình Luận (0)
Comment