Sáng hôm sau, trên bầu trời âm u, lách tách rơi mưa phùn.
Trang Tử Ngang dậy rất sớm, nghe tiếng mưa xuân đập vào cửa sổ, hơi lo lắng cho Tiểu Hồ Điệp.
Tuy vô cùng muốn gặp mặt, nhưng cậu vẫn nhắn tin.
“Hôm nay thời tiết xấu, hay là cậu đừng tới nữa.”
Lần này, Tiểu Hồ Điệp trả lời khá nhanh.
“Kệ mưa gió, tớ vẫn muốn đến gặp cậu.”
Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này, lòng như bị thứ gì đó mạnh mẽ đụng một cái.
Có cô gái, nguyện ý gió mặc gió, mưa mặc mưa, vượt núi sông tới gặp mình, quả là niềm hạnh phúc lớn biết bao.
Dẫu nay không có mặt trời, nhưng chỉ cần cô đến, chính là ánh nắng.
Mới vừa qua chín giờ, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Trang Tử Ngang lập tức đi mở cửa, liền thấy Tô Vũ Điệp.
Bởi vì trời mưa, thời tiết se se lạnh, cô lại vẫn mặc sơ mi trắng mỏng manh như cũ.
Nói đúng ra thì, Trang Tử Ngang quen cô hơn nửa tháng, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô mặc bộ đồ khác.
Chắc hẳn do cô có quá nhiều quần áo giống nhau nhỉ!
Tóc mái của Tiểu Hồ Điệp, bị nước mưa thấm ướt, bỗng tăng thêm vài phần yếu đuối.
Tay cô cầm chiếc ô lấm tấm hạt mưa, mác hẵng chưa xé, có lẽ sau khi xuống xe mới mua.
Trang Tử Ngang kéo cô vào: “Thời tiết lạnh thế này, sao mặc ít vậy?”
Tô Vũ Điệp lí nhí: “Lúc tớ ra cửa, còn chưa mưa mà!”
Trang Tử Ngang lấy khăn lông khô, giúp cô lau nước mưa trên tóc.
Rồi tìm áo khoác của mình, khoác trên người cô.
Áo khoác hơi lớn, làm cô càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu mềm mại.
Tô Vũ Điệp cẩn thận, lấy một cái bình giữ nhiệt từ trong balo ra, đưa tới trước mặt Trang Tử Ngang, bên trong là tào phớ cô dày công nấu.
“Tớ làm rất lâu, không thể ăn được, vẫn phải nói là ăn ngon đấy nhé!”
Mở nắp, tỏa ra một luồng khí nóng.
Tàu hũ non trắng trẻo mềm mịn, trên mặt rắc đủ loại gia vị, màu sắc cực kì bắt mắt.
Trang Tử Ngang ngửi thấy mùi thơm, thèm chảy dãi.
Cậu cầm thìa, múc một muỗng, thổi một chút, đưa đến bên miệng Tiểu Hồ Điệp: “Miếng đầu tiên cho cậu ăn.”
Tiểu Hồ Điệp ngoan ngoãn mở miệng, con mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm.
“Ưm, ăn ngon lắm, tớ đúng là thiên tài nhỏ.”
Nghe cô tự biên tự diễn, Trang Tử Ngang cũng nhanh chóng múc một thìa.
Tào phớ vào miệng trơn trơn, hương vị quen thuộc, từ từ lan tỏa ở đầu lưỡi.
Cậu ngạc nhiên khẽ kêu lên: “Ơ?”
“Ăn không ngon?” Tô Vũ Điệp buồn bã hỏi.
“Không phải.” Trang Tử Ngang lắc đầu nói: “Cậu nhớ lần trước tớ nhắn cậu, bảo tớ ăn được một bát tào phớ siêu ngon chứ?”
Tô Vũ Điệp gật đầu: “Nhớ, sao thế?”
“Tào phớ cậu làm, với bà cụ kia làm, mùi vị y chang nhau.” Trang Tử Ngang khó tin đáp.
Tô Vũ Điệp nghe xong, nụ cười chợt cứng đờ, sững sờ nhìn cậu.
Đôi mắt xinh đẹp, dần trở nên trống rỗng vô hồn.
Lần trước ở Tiêu Dao Cung, Trang Tử Ngang bị Trương Bán Tiên chỉ bảo, đi giúp bà cụ buôn bán.
Sa tế trong món tào phớ ấy, hương vị cực kì đặc biệt, ăn một lần liền khó quên.
Cậu vốn định dẫn Tiểu Hồ Điệp đi nếm thử, ai ngờ Tiểu Hồ Điệp tự mình làm.
“Cậu sao vậy?” Trang Tử Ngang vẫy tay trước mắt Tô Vũ Điệp.
“Bà cụ kia, trông như thế nào?” Giọng Tô Vũ Điệp run rẩy.
“Nghe nói là cụ già đơn thân, không có người nhà, đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo.” Trang Tử Ngang thở dài: “Ánh mắt bà rất đục, hình như chẳng còn hi vọng gì vào cuộc sống, nhìn mà thấy thương…”
Không đợi cậu nói hết, Tô Vũ Điệp đột nhiên rên một tiếng, bật khóc.
Hai hàng nước mắt, rơi lã chã.
“Tiểu Hồ Điệp, cậu sao thế? Bà cụ kia là ai?” Trang Tử Ngang hoảng loạn tột độ.
“Đều tại tớ, đều tại tớ, tớ có lỗi với bà…”
Tiểu Hồ Điệp không trả lời, tiếng khóc càng ngày càng lớn, đau xé ruột gan, cực kì bi thương.
Trang Tử Ngang lúng túng, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bà cụ kia là ai?
Nhìn Tiểu Hồ Điệp khóc thương tâm như vậy, cậu mơ hồ đoán được, chính là bà nội của cô.
Nhưng hôm qua Tiểu Hồ Điệp vừa nói, bà nội của cô gần như không có tóc bạc, nếp nhăn cũng rất ít, hai con mắt vô cùng có hồn.
Rõ ràng ngoại hình khác biệt, sẽ là cùng một người sao?
Lần trước ở bãi cỏ ven sông, Tiểu Hồ Điệp cũng từng bảo, cô không hề gặp bà cụ bán tào phớ.
Cơ mà giờ mới phát hiện, tào phớ hai người họ làm, mùi vị y chang nhau.
Lời của Trương Bán Tiên, bỗng vang lên trong đầu Trang Tử Ngang.
“Đợi sau khi cậu biết sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi!”
Lúc đó cậu chỉ coi lão lừa đảo này ăn nói linh tinh, hiện tại nghĩ lại, nhất định là có chỗ nào đấy, cậu không hiểu thấu.
Đầu Trang Tử Ngang rối tung rối mù, không nghĩ được nhiều đến thế.
Cậu lấy giấy, giúp Tiểu Hồ Điệp lau nước mắt.
Tiểu Hồ Điệp bật dậy khỏi ghế, khóc không thành tiếng: “Tớ muốn đi tìm bà!”
Sau khi nói xong, liền vội vã mở cửa, chạy ra ngoài.
Trang Tử Ngang mau chóng đuổi theo, chỉ thấy Tiểu Hồ Điệp ngay cả ô cũng không thèm mang, bước nhanh xuống tầng, xông vào trong màn mưa.
Cậu đau lòng muốn chết, cầm cây ô lấm tấm hạt mưa kia, bèn bám đuôi.
Ra khỏi tiểu khu, trời mưa mỗi lúc một lớn, che khuất tầm nhìn.
Đâu còn bóng dáng Tiểu Hồ Điệp?
Trên đường vắng người qua lại, chỉ có xe cộ chạy tới chạy lui.
Một chiếc xe lướt qua, làm văng nước mưa dưới đất, ướt hết người Trang Tử Ngang.
Hơi lạnh thấu xương, lan ra toàn thân.
Cậu lấy điện thoại, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc chuông, không ai nhận.
Một chiếc taxi, chạy chậm lại bên vỉa hè.
Trang Tử Ngang quả quyết vẫy tay lên xe: “Bác tài, đến Tiêu Dao Cung.”
Dọc đường, lòng cậu rối như tơ vò, luôn tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này.
Miêu tả của Tiểu Hồ Điệp về ngoại hình bà nội, chẳng lẽ cố tình mỹ hóa?
Rõ ràng có một cháu gái, tại sao bà cụ phải nói không có người thân?
Cơ thể vốn mắc bệnh nan y, lại còn dính mưa, đầu Trang Tử Ngang đau như búa bổ.
Không dám nghĩ thêm.
Vì là ngày mưa, Tiêu Dao Cung không có khách, cửa đền vắng vẻ.
Bà cụ bán đồ ăn vặt kia, hẳn cũng sẽ không tới bày hàng.
Trang Tử Ngang đội mưa, tìm bên ngoài đạo quan hồi lâu, cuối cùng dưới cây bồ đề, thấy thân ảnh mềm mại ấy.
Toàn thân Tiểu Hồ Điệp ướt sũng, ngồi xổm trên đất, hai tay vòng qua đầu gối, lạnh run.
Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy vai Tiểu Hồ Điệp: “Theo tớ về thôi, ốm đấy.”
Tiểu Hồ Điệp ôm Trang Tử Ngang, chôn khuôn mặt vào ngực cậu, khóc thút thít: “Tớ không tìm được bà, không tìm được bà…”
Giọng điệu thê lương, đau thấu tim gan.
“Về trước đã, đợi sau khi mưa tạnh, tớ cùng cậu tìm bà.”
Trang Tử Ngang vươn tay, nhấc bổng eo Tiểu Hồ Điệp.
Nước mưa theo làn váy ướt đẫm của cô, liên tục nhỏ xuống.
Không biết do rét lạnh hay sợ hãi, cơ thể cậu luôn run rẩy.
Bắt xe trở lại phòng trọ, Trang Tử Ngang bảo Tiểu Hồ Điệp vào phòng tắm tắm nước ấm trước.
Cậu ra ngoài tới cửa hàng quần áo gần nhất, mua cho cô một bộ.
Trên đường quay về, bước chân cậu lảo đảo, toàn thân nóng bừng.
Căn bệnh quái ác, lại một lần nữa phát cảnh báo.