Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 56

Trang Tử Ngang trở lại phòng trọ, đặt quần áo bên ngoài phòng tắm, ở trong truyền đến tiếng nước.

“Tiểu Hồ Điệp, quần áo cho cậu để đây nhé, tớ hơi mệt, lên giường nghỉ một chút.”

Nghe thấy tiếng Tiểu Hồ Điệp, cậu mới xoay người quay về phòng.

Bởi vì dính mưa, cậu bị sốt nhẹ, đầu choáng váng.

Lát sau, Tô Vũ Điệp rời khỏi phòng tắm, thay quần áo mới Trang Tử Ngang mua cho cô, hai mắt hơi sưng đỏ.

Cô đi tới phòng, phát hiện Trang Tử Ngang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, có gì đó sai sai.

“Đồ ngốc, cậu sao vậy?” Tô Vũ Điệp lắc Trang Tử Ngang một cái.

“Tớ không sao, ngủ một giấc là ổn.” Trang Tử Ngang mơ màng trả lời, mang theo giọng mũi dày đặc.

Tô Vũ Điệp vươn tay, sờ trán cậu một chút, thấy nóng đến dọa người.

Cô rụt tay, trong lòng cực kì tự trách.

“Xin lỗi, đều tại tớ không tốt, luôn khiến người bên cạnh lo lắng.”

Mưa dần dần ngớt.

Tô Vũ Điệp ra ngoài tiệm thuốc, mua một ít thuốc hạ sốt về, để Trang Tử Ngang dùng.

Lại lấy một chiếc khăn mát đắp lên trán cậu, hạ nhiệt vật lí.

Trang Tử Ngang trong cơn mê man, cảm nhận được sự dịu dàng của cô nhóc.

Nếu không phải vừa mở mắt liền thấy bóng hình xinh đẹp bên giường, thật sự cho rằng đang ở trong mơ.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu bị bệnh, đều tự mình gắng gượng chống đỡ.

Được người khác chăm sóc cẩn thận như thế, là cảm giác gần như bị quên mất.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Hồ Điệp khẽ khàng nói, vang lên bên tai.

“Đồ ngốc, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, mau khỏe lại nhé.”

“Tớ không thể mãi ích kỷ, chỉ mải ham chơi, phải về với bà nội.”

“Thời gian tớ không ở đây, mỗi ngày cũng phải vui vẻ.”

Ý thức Trang Tử Ngang mơ hồ, nghe thấy những lời ấy, trong lòng bỗng căng thẳng.

Cậu cố gắng mở mắt: “Tiểu Hồ Điệp, cậu nói cái gì?”

Đúng vào lúc này, Tiểu Hồ Điệp cúi người, hôn lên môi Trang Tử Ngang.

Xúc cảm trên môi, chân thực đến vậy.

Toàn thân Trang Tử Ngang cứng đờ, hai tay nắm chặt ga giường, trợn to đôi mắt.

Đầu óc trống rỗng, trái tim như thể muốn nhảy ra.

Tiểu Hồ Điệp gần trong gang tấc, thì nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi hơi rung động.

Thật mong thời gian vĩnh viễn dừng tại khoảnh khắc này.

Trời hoang đất già, sông cạn đá mòn.

Nụ hôn ly biệt, Tiểu Hồ Điệp ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi trên gò má Trang Tử Ngang.

“Đồ ngốc, tớ sẽ rất nhớ cậu, phải chờ tớ về.”

Nói xong cô nhìn Trang Tử Ngang lần cuối, lấy toàn bộ dũng khí, xoay người lao khỏi phòng.

Trang Tử Ngang hoảng hốt hét: “Tiểu Hồ Điệp, cậu định đi đâu?”

Trả lời cậu, chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.

Cả thế giới, dường như đều yên tĩnh.

Trang Tử Ngang vật lộn bò xuống giường, kéo cơ thể yếu ớt, mở cửa phòng nhìn quanh dưới tầng.

Bóng dáng xinh xắn kia, sớm đã biến mất không còn tăm hơi.

Cậu cầm điện thoại, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, chỉ có thể nghe thấy tiếng báo tắt máy vô tình.

“Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Hồ Điệp…”

Trang Tử Ngang dựa lưng vào tường, hơi trượt trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tên Tiểu Hồ Điệp.

Lần này, cậu lại muốn biến mất bao lâu?

Tớ rốt cuộc đợi đến khi cậu trở về được nữa không?

Thế giới của thiếu niên không có ánh sáng, lại rơi vào bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch.

Cá vàng trong bể thủy tinh, đang có đôi có cặp, vô lo vô nghĩ mà bơi lội.

Trang Tử Ngang ngơ ngác nhìn chúng, ngồi thật lâu trên sàn nhà.

Chưa được sánh đôi chưa đành chết, nguyện làm uyên ương chẳng thèm tiên.

*2 câu thơ trong Trường An Cổ Ý của Lư Chiếu Lân thời Đường

Ngày hôm ấy, Trang Tử Ngang như một cái xác không hồn.

So với nỗi đau trong lòng, chút đau ốm trên thân thể, tính là cái gì.

Cái chết, sau cùng là sự dằn vặt, hay là sự giải thoát?

Hôm sau là thứ hai, Trang Tử Ngang đã hạ sốt, nhưng đầu óc hẵng còn quay cuồng.

Cậu cố lê cơ thể bị bệnh, đến trường học.

Khoảng thời gian cuối này, cậu vẫn muốn ở bên thầy cô và bạn bè, không muốn lẻ loi một mình, chết không ai phát hiện.

Bệnh tình Trang Tử Ngang, chỉ có Trương Chí Viễn và Lâm Mộ Thi biết.

Họ thấy sắc mặt Trang Tử Ngang là lạ, đều cực kì quan tâm, động viên rất nhiều.

Trang Tử Ngang gắng giả vờ ung dung thản nhiên, để bọn họ bớt lo lắng.

Cậu định lúc nghỉ trưa, đến tòa phía Tây xem Tiểu Hồ Điệp có tới học hay không.

Dẫu không nói câu nào, chỉ đứng đằng xa nhìn cô một cái là được.

“Con trai, cậu không sao chứ? Sao mặt mày ủ rũ thế?”

Giải lao giữa giờ, Lý Hoàng Hiên ân cần hỏi Trang Tử Ngang.

Tuy cậu là người vô tư, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được tinh thần Trang Tử Ngang vô cùng sa sút.

Trang Tử Ngang mượn đại cái cớ: “Cuối tuần tớ xem một bộ phim bi, trong lòng bức bách.”

“Phim ảnh toàn là giả, một thằng đàn ông như cậu mà lại khóc hả?” Lý Hoàng Hiên không quá tin.

Trang Tử Ngang nhìn người anh em tốt nhất, chợt quyết định nói hết với cậu.

Có vài lời, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút.

“Nam chính bộ đấy mắc bệnh nan y, bác sĩ nói anh ta cùng lắm sống được ba tháng.”

“Ban đầu anh ta chỉ muốn bình thản ra đi, nhưng vô tình gặp được một cô gái mình yêu sâu đậm.”

“Cậu nói xem tình yêu này, rốt cuộc nên giấu dưới đáy lòng, hay dũng cảm bộc lộ?”

Lý Hoàng Hiên nghe xong nhíu chặt lông mày.

Đề tài như vậy, tựa hồ chỉ có nữ sinh thích buôn.

Tớ một con chó độc thân từ trong trứng, thích hợp bàn cái này à?

Trang Tử Ngang thấy cậu muốn nói lại thôi, nở nụ cười trừ: “Cứ nói thử tí đi, cậu nói xem gặp phải tình huống này, cậu sẽ làm gì?”

“Tớ thấy sống chẳng còn mấy ngày, vẫn nên yên tĩnh tìm một chỗ mà chết, chớ làm khổ người khác!” Lý Hoàng Hiên xoa cằm nói.

“Hả?” Trái tim Trang Tử Ngang bỗng run lên.

Lâm Mộ Thi ngồi trước xoay người lại, trong mắt ngấn lệ.

Cô trừng Lý Hoàng Hiên, trách mắng: “Cậu đang xàm xí cái gì vậy?”

Hóa ra, cô luôn chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên.

Chỉ có cô hiểu rõ, câu nói vô tình này của Lý Hoàng Hiên, tạo ra biết bao tổn thương đối với Trang Tử Ngang.

Lý Hoàng Hiên cùng Lâm Mộ Thi vốn không hợp nhau, cố tình gây sự với cô.

“Tớ nói sai chỗ nào? Cũng sắp chết rồi, yêu đương chi?”

“Không cho được người ta tương lai, còn đi trêu chọc người ta làm gì?”

“Nếu anh ta thật sự yêu cô ta, nên chủ động buông tay, để cô gái lại đi tìm hạnh phúc.”

Vì ghét Lâm Mộ Thi, ngữ khí của cậu rất cứng rắn, nhưng không biết, những lời này giống từng thanh đao nhỏ, hung hăng đâm vào trái tim người anh em tốt nhất.

Cảm xúc Trang Tử Ngang cứng đờ trên mặt, nắm tay siết chặt.

Đau lòng đến mức gần như không thở nổi.

“Trang Tử Ngang, cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh, cậu ta là một con chó FA, căn bản không hiểu tình yêu.” Lâm Mộ Thi cẩn thận khuyên nhủ.

“Không, cậu ấy nói đúng.” Giọng Trang Tử Ngang khàn khàn.

Trong ánh mắt, đã chẳng còn ánh sáng.

Phải, sắp chết rồi, còn đi trêu chọc cô làm gì?

Yêu càng sâu, tới lúc đó chỉ càng sầu.

Tình yêu thực thụ, là đặt mình vào hoàn cảnh đối phương để suy nghĩ.

Cậu không muốn lại nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp đau lòng.

Buổi trưa, Trang Tử Ngang từ bỏ ý định đi tòa phía Tây.

Cậu cũng nhịn niềm thôi thúc, không gọi điện hay nhắn tin cho Tiểu Hồ Điệp.

Ngộ nhỡ lần này, bản thân không đợi được cô trở về, thì vừa hay cắt đứt quan hệ.

Tiểu Hồ Điệp, quên tớ, vui vẻ mà sống tiếp nhé!

Bình Luận (0)
Comment