Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 57

Tan học buổi chiều, Trang Tử Ngang ra cổng trường, theo thói quen lướt qua trạm xe buýt, trong lòng trống rỗng.

Thời khắc 6 giờ 10 phút này, đã chẳng còn ý nghĩa lớn lao với cậu.

Thế giới thiếu cậu, dường như mất đi hết thảy màu sắc.

Một chiếc sedan trắng đậu ven đường, biển số nhìn rất quen thuộc.

Cảm xúc Trang Tử Ngang phức tạp, thậm chí định thẳng thừng rời đi.

Cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, sao có thể đối mặt với bố.

Bệnh tình ngày càng lộ rõ, bí mật của cậu không thể giấu mãi.

“Trang Tử Ngang, bố gọi điện cho con, sao con lại tắt máy?” Trang Văn Chiêu mở cửa xe bước tới.

“Gần đây con không muốn nghe điện thoại.” Trang Tử Ngang lùi về sau nửa bước.

“Trong làng có người gọi bố, bảo cuối tuần con trở về quê, con mang theo một nữ sinh, có phải đứa lần trước ăn bún với con không?” Vẻ mặt Trang Văn Chiêu nghiêm túc.

“Đúng là có chuyện này, sao ạ?” Trang Tử Ngang nhìn thẳng vào mắt bố.

Bây giờ cậu mạnh mẽ hơn trước nhiều, không muốn dè dặt làm vừa lòng bố.

Về Tiểu Hồ Điệp, cũng chẳng có gì phải giấu.

Chết tới nơi rồi, vẫn không thể nếm chút tư vị tình yêu à?

Trang Văn Chiêu cực kì bất mãn trước ánh mắt quật cường của Trang Tử Ngang, lập tức mắng xối xả.

“Con mới có mấy tuổi? Đi học mà đã yêu đương.”

“Còn dẫn nữ sinh về quê, không ngại mất mặt.”

“Bố trái lại muốn hỏi chủ nhiệm lớp kia của con, phải chăng học sinh giỏi chính là suốt ngày lêu lổng cùng con gái hả?”

Mấy ngày nay Trang Văn Chiêu nhận rất nhiều cuộc điện thoại, đều là từ quê gọi đến.

Bạn cũ trêu ghẹo ông, bảo ông sắp bế cháu rồi.

Khi ông biết rõ ngọn nguồn sự tình, liền tức không chịu nổi.

Hẵng đang đi học mà đã yêu đương, đây không phải là láo nháo sao?

Lại còn đưa người về khoe khoang với ông bà, thực sự nhục không để đâu cho hết.

Trang Tử Ngang đợi Trang Văn Chiêu phát tiết xong, mới bình tĩnh nói: “Con đã 18 tuổi rồi, là người trưởng thành, làm việc tự biết chừng mực.”

“Con có 80 tuổi, bố vẫn là bố con, không được quản con à?” Trang Văn Chiêu buột miệng.

“Ông nội con nói chuyện với bố, bố đã từng nghe lọt vài câu chưa?” Trang Tử Ngang phản bác.

Trang Văn Chiêu bị câu này làm cho nghẹn họng, theo thói quen xắn tay áo, hận không thể động thủ.

Hai bố con ở cổng trường học đấu khẩu, khiến không ít học sinh vây xem.

“Trang Tử Ngang nhiều lần thi hạng nhất, nói chuyện với bố cậu ta lại có thể dùng thái độ này.”

“Bọn họ nói yêu đương gì đó, học bá cũng yêu sớm hả?”

“Tớ mà có thành tích tốt như cậu ấy, tớ dám ngày ngày cưỡi trên cổ bố tớ.”

Nếu là trước kia, Trang Tử Ngang sẽ rất để tâm lời đàm tiếu của người khác.

Nhưng bây giờ, mặc kệ.

“Con không yêu đương, chỉ là dẫn bạn về, thăm ông bà nội xíu thôi, nếu bố vì chuyện này mà đặc biệt tới trường, nói thật bố đúng là quá rảnh rỗi, lúc rảnh tốt nhất nên dạy dỗ Vũ Hàng thêm đi!” Trang Tử Ngang dõng dạc đáp.

“Ngày nào con cũng dính lấy con bé kia, khai thật, có phải thích người ta không?” Trang Văn Chiêu hỏi.

Trang Tử Ngang ngẫm nghĩ một chút, rồi kiên định trả lời: “Đúng, con quả thực thích cậu ấy.”

Nam tử hán đại trượng phu, thích thì thích rồi, chả việc gì không dám thừa nhận.

Thiếu niên 18 tuổi, có crush, chẳng phải là chuyện vô cùng bình thường sao?

Đám học sinh hóng hớt xung quanh, đều xôn xao.

“Wow, hóa ra học bá cũng giống bọn mình, đầu chỉ toàn gái.”

Trang Văn Chiêu bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cực kì mất mặt, tức tối nói: “Một đứa con gái không biết giữ mình trong sạch, mặt dày chạy loạn với con, phỏng chừng cũng chả phải đứa gia giáo gì.”

“Im!” Trang Tử Ngang nổi giận: “Con không cho bố nói xấu cậu ấy.”

Tiểu Hồ Điệp trong lòng cậu, là thuần khiết không tỳ vết.

Tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bôi nhọ.

Trang Văn Chiêu nhìn ánh mắt Trang Tử Ngang, như thể chứa hai ngọn lửa cháy rừng rực, đáy lòng lại có một tia sợ hãi.

Cô gái kia rốt cuộc tốt đến nhường nào, đáng để cậu bảo vệ như thế?

“Tử Ngang, con sai rồi, sao lại dùng giọng điệu này nói với bố con?” Tần Thục Lan nhịn không được chen vào nói.

“Đây là việc của bố con chúng tôi.” Trang Tử Ngang lạnh lùng.

“Con…” Tần Thục Lan giận đến nỗi nói không ra lời.

Trang Tử Ngang chẳng buồn để ý ánh mắt đám đông, nhìn chằm chằm đôi mắt Trang Văn Chiêu.

Đem cảm xúc kìm nén suốt chục năm, một mạch trút hết ra.

“Con thật lòng thích Tiểu Hồ Điệp, con người nên ở bên người mình thích.”

“Con không giống bố, rõ ràng không thích mẹ con, vẫn làm bà mang thai, rồi miễn cưỡng cưới.”

“Cuộc hôn nhân suốt năm năm chỉ toàn là mớ hỗn độn, hẳn khiến bố nghĩ lại mà phát gớm nhỉ?”

Trang Văn Chiêu bị hỏi đến hơi chột dạ, không khỏi lùi lại nửa bước.

“Trang Tử Ngang, con biết con đang nói gì không?”

Trang Tử Ngang lại tiến thêm một bước, mắt vẫn sáng như cũ.

Cậu chỉ một ngón tay vào Tần Thục Lan: “Dì Tần của con đây, chắc gì bố đã thích chứ?”

Trang Văn Chiêu giận dữ: “Con nói bậy gì vậy?”

“Bố là người đàn ông từng qua một đời vợ, còn dắt theo con của vợ trước, chỉ đành tùy tiện tìm một người phụ nữ chắp vá.”

“Bố không thích dì ta, nên mới phải mượn cớ công việc, thường xuyên không về nhà.”

“Bố, bố hơn 40 tuổi rồi, vẫn không biết tư vị thật lòng thích một người.”

Lời này của Trang Tử Ngang, rất quá đáng.

Nhưng cậu nhìn mẹ dãi nắng dầm mưa, một thân bôn ba vì mưu sinh, ngay cả người để dựa vào cũng không có, liền tức giận bất bình.

Mấy người trước đây vì sao không suy nghĩ kỹ đã kết hôn?

Những lời ấy, chắc chắn chạm trúng tim đen Trang Văn Chiêu.

Ông không thể nhịn được nữa, giáng xuống một cái tát.

Trang Tử Ngang lảo đảo, ngã nhào trên đất.

Cậu vốn mắc bệnh nặng, hôm qua lại phát sốt, cơ thể yếu đuối vô lực, chẳng đứng dậy nổi.

Tần Thục Lan giọng the thé nói: “Văn Chiêu, đi nhanh thôi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”

“Nó đại nghịch bất đạo như vậy, đánh chết cũng đáng.” Trang Văn Chiêu hẵng chưa nguôi giận.

Một chiếc xe đen sang trọng, cũng dừng lại kế bên.

Lâm Mộ Thi từ trên xe lao xuống, đỡ Trang Tử Ngang: “Cậu sao không?”

Trang Tử Ngang khẽ lắc đầu: “Tớ không sao.”

Lâm Mộ Thi trừng Trang Văn Chiêu: “Sao chú có thể đánh cậu ấy? Chú biết cậu ấy đã…”

“Mộ Thi, đừng nói.” Trang Tử Ngang cố gắng lên tiếng cắt lời.

Cậu giương mắt liếc Trang Văn Chiêu: “Mạng của con do bố cho, bị bố đánh chết, sẽ không nợ bố nữa.”

Ánh mắt tuyệt vọng, giọng điệu thê lương.

Đám đông vây xem, đều động lòng trắc ẩn.

Hóa ra học bá Trang Tử Ngang bọn họ hâm mộ, luôn sống trong đau khổ.

Toàn thân Trang Tử Ngang tê dại, đại não quay cuồng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng trĩu.

Gương mặt mỗi người trước mắt, trở nên méo mó mờ ảo.

Hai chân cậu mềm nhũn, trời đất nghiêng ngả.

“Trang Tử Ngang, cậu sao vậy?” Lâm Mộ Thi lo lắng hét toáng.

Cô vội vàng kêu tài xế tới giúp đỡ, nâng Trang Tử Ngang lên ghế sau, sau đó đưa đến bệnh viện.

Trang Văn Chiêu đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, mới bực tức lẩm bẩm.

“Người lớn nhường này rồi, ăn một cái tát thôi mà, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”

Trên đường về, Trang Văn Chiêu lái xe, tâm trạng cực kì sốt ruột.

Tần Thục Lan ngồi ở ghế phụ, bỗng mở miệng: “Có phải anh đúng như lời nó nói, chưa từng thích em?”

Trang Văn Chiêu mất kiên nhẫn đáp: “Cái gì mà thích hay không, chỉ có trẻ con mới so đo, chúng ta từng tuổi này rồi, không phải cứ thế sống qua ngày à?”

Thứ tình cảm này, y hệt ma quỷ.

Ai ai cũng từng nghe nói, nhưng chưa từng thấy được.

Bình Luận (0)
Comment