Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 58

“Tiểu Hồ Điệp!”

Trang Tử Ngang mơ thấy ác mộng, bỗng dưng mở mắt, bốn phía trắng xóa như tuyết.

Màu trắng của ga giường, màu trắng của gối đầu, màu trắng của trần nhà.

Trong không khí, nồng nặc mùi thuốc sát trùng nhức mũi.

Bên tai truyền đến tiếng tích tắc của thiết bị y tế.

“Trang Tử Ngang, cậu tỉnh rồi.” Lâm Mộ Thi đứng cạnh giường, lộ ra niềm vui mừng.

Trang Tử Ngang nhớ lại, bản thân ở trước cổng trường, bị Trang Văn Chiêu tát một cái, liền rơi vào hôn mê, là Lâm Mộ Thi đưa cậu đến bệnh viện.

Cậu cảm kích nói: “Mộ Thi, cảm ơn cậu.”

Lâm Mộ Thi lắc đầu, buồn bã đáp: “Không sao, bọn mình là bạn mà, e rằng đây là chuyện cuối cùng tớ có thể giúp cậu.”

Giáo hoa luôn kiêu ngạo, bây giờ trở nên dịu dàng như vậy, khiến Trang Tử Ngang hơi ngượng ngùng.

Còn Lâm Mộ Thi đã sớm quyết định, ở mấy ngày cuối của Trang Tử Ngang này, phải hết sức làm cậu không còn gì tiếc nuối.

Cô là thiên kim nhà giàu không thiếu tiền, đã ứng trước tiền thuốc men.

“Tớ ngủ bao lâu?” Trang Tử Ngang thấy ngoài cửa sổ tối om.

“Khoảng hai giờ đấy!” 

Lâm Mộ Thi hỏi: “Cậu đói không? Tớ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.”

Trang Tử Ngang giơ tay, nhìn ống tiêm cắm trên mu bàn tay, đang truyền từng giọt nước, lại hỏi: “Cái này bao giờ hết? Tớ muốn về nhà.”

Lâm Mộ Thi lo lắng đáp: “Bác sĩ nói cậu phải nằm viện, cần theo dõi ít nhất ba ngày.”

“Nằm viện có tác dụng gì đâu? Dù sao cũng không trị được.”

Trang Tử Ngang rất muốn rút ống tiêm, lập tức rời khỏi nơi này.

Cậu thích tự do, muốn vô câu vô thức.

*raw: 无拘无束, câu này xuất phát từ Tây Du Ký, nghĩa là tự do tự tại

Lâm Mộ Thi nhìn thấu tâm tư cậu, an ủi vài câu, bảo cậu đừng giở tính trẻ con, phối hợp điều trị.

Trang Tử Ngang thở dài: “Vậy cậu giúp tớ làm một chuyện.”

Lâm Mộ Thi lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Trang Tử Ngang chỉ chỉ túi tiền: “Đây là chìa khóa nhà tớ, ở đó có hai con cá vàng, cậu giúp tớ nuôi trước, chờ tờ xuất viện thì trả tớ, nếu tớ không được xuất viện…”

Nói đến đây, cậu hơi nghẹn ngào.

Trong mắt Lâm Mộ Thi cũng ánh lên nước: “Lúc này là lúc nào rồi, cậu vẫn lo cho hai con cá.”

“Đấy là Tiểu Hồ Điệp tặng tớ, tớ không thể nuôi chết, nếu tớ không được xuất viện, cậu nhớ tới lớp 23 bên tòa phía Tây, giúp tớ trả lại cậu ấy.” Giọng điệu Trang Tử Ngang nặng nề, hàm ý giao phó di ngôn.

“Cậu đừng nghe Lý Hoàng Hiên nói bậy, cậu thực sự không định gặp cậu ấy?” Lâm Mộ Thi vừa buồn bã vừa ngạc nhiên.

“Cậu ấy nhìn thấy bộ dạng này của tớ, sẽ đau lòng, tớ chỉ mong cậu ấy vui vẻ, không muốn cậu ấy đau lòng.” Lúc Trang Tử Ngang nói lời này, lòng đau như cắt.

Lời này ban ngày của Lý Hoàng Hiên, làm cậu bừng tỉnh.

Đây là mối tình không có tương lai.

Nếu đã định trước không thể có kết quả, vậy không nên lún sâu.

Cơ thể Trang Tử Ngang, vẫn còn đang yếu, nói nhiều liền mệt.

Lâm Mộ Thi theo lời cậu lấy chìa khóa ra, sau khi hỏi rõ địa chỉ, nén nước mắt rời khỏi phòng bệnh.

Cô học được rất nhiều điều mới từ trên người Trang Tử Ngang.

Trước kia nhận thức của mình đối với tình yêu, quá đỗi nông cạn.

Tình yêu thực thụ, là toàn tâm toàn ý hy sinh vì đối phương, dẫu bản thân phải chịu dày vò dằn vặt, cũng cam tâm tình nguyện.

Sau khi Lâm Mộ Thi rời đi, Trang Tử Ngang vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cảnh tượng từ khi quen biết Tiểu Hồ Điệp tới nay, tựa như bộ phim, lóe lên trong đầu.

Hóa ra chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng nhau chia sẻ nhiều niềm vui như vậy.

Cảm ơn cậu, xuất hiện vào chặng cuối cuộc đời của tớ.

Nhưng bây giờ, xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất.

Nếu chúng ta cũng là hai chú cá, thì thật ứng với câu nói ấy.

Giúp nhau sống mòn, không bằng cố gắng vượt lên.*

*câu nói của Trang Tử, nguồn sưu tầm trên Cung Quảng Hằng

Quên tớ đi, đường cậu phải đi còn rất dài.

Mà tớ, chỉ có thể kết thúc tại đây…

Lâm Mộ Thi tới nhà Trang Tử Ngang, căn nhà tuy nhỏ, nhưng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.

Trên bệ cửa sổ có một chai coca, cắm một nhành đào héo rũ.

Trong bể cá trên bàn, hai chú cá vàng cam cam, đang tung tăng bơi lội.

Cô thay nước, rồi rắc thức ăn cho cá.

Nghĩ đến việc Trang Tử Ngang sẽ phải ở viện vài ngày, cô vào phòng, tìm mấy bộ quần áo trong tủ.

Ở góc tủ quần áo, có một cuộn giấy nhăn nhúm.

Mở ra xem, chính là lúc trước vô tình bắt gặp Trang Tử Ngang tại bệnh viện, cậu cầm trên tay bản báo cáo kiểm tra.

Dòng chữ “Tế bào ung thư lan rộng.”, cực kì chói mắt.

Lâm Mộ Thi vuốt bản báo cáo, gấp gọn, về sau có thể sẽ dùng đến.

Trên đường trở về bệnh viện, cô mua một ít đồ ăn.

“Mộ Thi, thật sự cảm ơn cậu, nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn.” Trang Tử Ngang hết sức cảm kích.

“Đồ ngốc này, đừng nói những lời như vậy, tớ không muốn khóc khó coi đâu.” Nước mắt Lâm Mộ Thi cuồn cuộn, lòng như dao cứa.

Cô biết giữa mình và Trang Tử Ngang, không có bất kỳ tình cảm nào vượt qua tình bạn.

Thế nhưng ai nói tình bạn không quý giá?

“Tớ thuê cho cậu một hộ lý, tối chăm sóc cậu, mai tớ sẽ giúp cậu xin thầy Trương nghỉ, đợi tan học tới thăm cậu.”

Trang Tử Ngang dặn dò: “Chỉ có thầy Trương biết bệnh của tớ, cậu đừng nói cho người khác, nhất là Lý Hoàng Hiên, đàn ông mít ướt sẽ mất ngầu.”

Dù sao chỉ tạm thời nằm viện, cậu vẫn có thể chống đỡ một thời gian.

Đến khi chính thức tới phút cuối, sẽ từ biệt anh em thật tốt.

Còn nhờ cậu đốt cho mình kết cục Conan cơ mà!

Hộ lý Lâm Mộ Thi thuê, là một anh trai hơn 30 tuổi.

Buổi tối, Trang Tử Ngang câu được câu không buôn chuyện với ông anh.

Nói đến mức anh hộ lý ngủ gật rồi, cậu vẫn chưa chợp mắt.

Bởi cậu sợ nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh dậy nữa.

Sáng hôm sau, Trần Đức Tu theo thường lệ tới kiểm tra phòng.

Vì để Trang Tử Ngang cải thiện tâm trạng, ông cố tình đem theo một nhành hoa.

Hoa đào đã tàn, ông mang một cành đỗ quyên.

“Chàng trai, cảm giác thế nào?” Trần Đức Tu mỉm cười.

“Chán chết rồi, bao giờ mới được xuất viện ạ?” Trang Tử Ngang cũng cười.

“Gấp làm gì, quan sát thêm hai ngày.”

“Dù sao chả trị được, ở đây không phải phí công sao?”

Trang Tử Ngang vẫn dùng giọng điệu cợt nhả, như thể đang nói một chuyện rất nhẹ nhàng.

Nhìn tình trạng của cậu, Trần Đức Tu cảm thấy tấm lòng hơi dư thừa, tâm trạng cậu nhóc này quá ổn rồi.

“Cháu làm bác nhớ bệnh nhân tặng bác hoa đào kia, lạc quan y hệt cháu.”

Trang Tử Ngang duỗi người nói: “Có cô gái từng nói với cháu, vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, vì sao mỗi ngày lại không vui vẻ?”

Trần Đức Tu dặn dò vài câu, đặt hoa đỗ quyên lên đầu giường, rồi đi phòng bệnh kế bên.

Đóa hoa đỏ thắm, ở phòng bệnh trắng xóa như tuyết, mang đến sức sống.

Trang Tử Ngang ngắm hoa, tự nhiên nhớ lại tiếng hét trên đỉnh núi hôm ấy.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ rất nhớ cậu—”

Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.

Nhưng không để lộ chút nào.

Anh vẫn khẽ kiễng chân mà hoài niệm.

Vẫn còn giữ lại kí ức quanh quẩn ấy.

Vẫn nhắm mắt để mặc nước mắt rơi.

Vẫn vờ như chưa hề có chuyện gì.

Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.

Nhưng lại tự lừa dối bản thân mình.

*bài “anh rất nhớ em” – sodagreen (ost Tiểu Thời Đại), vietsub by yheaven music

Bình Luận (0)
Comment