Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 59

Lúc hoàng hôn, Lâm Mộ Thi tan học xong liền thăm Trang Tử Ngang.

Theo sau cô, còn có chủ nhiệm lớp Trương Chí Viễn.

Thầy trò gặp mặt, không khí cực kì bi thương.

Nhìn Trang Tử Ngang gầy yếu trên giường bệnh, vành mắt Trương Chí Viễn đỏ lên: “Em thế nào rồi?”

Trang Tử Ngang gượng cười: “Thầy Trương, cảm ơn thầy đến thăm em, thực ra em chả có chuyện gì, thầy có thể nói với bác sĩ, cho em xuất viện không?”

“Không được, em không thể lại tùy hứng, phải nghe lời bác sĩ.” Trương Chí Viễn quả quyết từ chối.

Thế rồi vẻ mặt ông nghiêm trọng: “Làm thầy của em, phải có trách nhiệm với em, chuyện này không thể giấu nữa, tối nay thầy sẽ thông báo cho phụ huynh em.”

“Thầy Trương, đừng!” Trang Tử Ngang nôn nóng ngăn cản.

Lâm Mộ Thi chen vào nói: “Trang Tử Ngang nằm viện, do bị bố cậu ấy tát một cái, thông báo cho phụ huynh cậu ấy có ích gì đâu?”

Trương Chí Viễn nghe vậy, thở dài một tiếng, rơi vào khó xử.

Trang Tử Ngang giải thích với Trương Chí Viễn: “Em không sợ bố em biết, mà sợ ông nội em biết, thầy từng gặp ông rồi, hơn 70 tuổi, em sợ ông không chịu nổi.”

Trương Chí Viễn nhớ lại Trang Kiến Quốc, là ông lão vô cùng hiền hậu chất phác.

Nếu biết cháu trai mình sắp chết, chỉ sợ cực kì đau lòng.

“Vậy rốt cuộc em tính giấu đến khi nào?”

“Bác sĩ Trần bảo, em vẫn có cơ hội xuất viện, đợi tới thời khắc cuối cùng, em sẽ giao phó lần cuối với mọi người.”

Bầu không khí trong phòng bệnh, bi thương tột độ.

Trương Chí Viễn năm nay đã 46 tuổi, nhưng phải nghe một thiếu niên 18 tuổi phong nhã hào hoa, đích thân giao phó hậu sự.

Nỗi đau ấy, không tự mình trải qua khó mà thấu hiểu.

Lâm Mộ Thi sớm đã giàn giụa nước mắt.

Trước khi Trương Chí Viễn rời đi, nắm tay Trang Tử Ngang căn dặn: “Nhất định phải phối hợp điều trị cùng bác sĩ, phải tin rằng sẽ có kỳ tích, bất luận lúc nào cũng không được buông bỏ.”

Trang Tử Ngang cố gắng gật đầu: “Thầy Trương, có thể làm học sinh của thầy, em cảm thấy rất may mắn.”

“Có đứa học sinh như em, thầy cũng rất tự hào.”

Trương Chí Viễn xoay người, lau nước mắt, bước khỏi phòng.

Ông lại qua bên Trần Đức Tu, trao đổi một hồi.

Chung quy chỉ có thể làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.

Trang Tử Ngang khuyên Lâm Mộ Thi về sớm chút, cô nhất quyết không chịu, muốn ở lại với cậu thêm tí.

Cô cũng từng bị ốm, từng nằm viện.

Hiểu nằm trên giường bệnh nhìn nước chảy, là một việc khó khăn buồn chán nhường nào.

“Trang Tử Ngang, cậu kể tớ chuyện của các cậu đi!”

Khóe miệng Trang Tử Ngang, hiện ra nụ cười, nhìn trần nhà trắng như tuyết, nói không ngừng.

Đó là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng, cây ngân hạnh dưới sân trường, xum xuê cành lá, một màu xanh mướt.

Thiếu niên bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, chìm trong nỗi sợ hãi vô tận trước cái chết.

Chỉ muốn tìm góc yên tĩnh, khóc cho thỏa một lúc.

Bấy giờ, một đoạn nhạc kỳ lạ vang lên.

Cây ngân hạnh truyền tới giọng nữ êm tai: “Này, cậu là con trai mà khóc nhè, không sợ xấu hổ hả?”

Cậu quay đầu nhìn, nhất nhãn vạn niên.

Làm chút chuyện xấu, phút chốc kéo gần khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Họ cùng nhau la cà ở phố ăn vặt, cùng nhau đùa giỡn câu cá bên bờ sông.

Cùng nhau nuôi mèo hoang, cùng nhau thả diều, cùng nhau dở khóc dở cười.

Thẳng đến khi dũng cảm hét lên câu đó với nhau.

“Tớ rất nhớ cậu—”

Cho tới giờ họ vẫn chưa ngỏ lời yêu.

Tình yêu thực thụ, chính là hai linh hồn cuốn lấy nhau, ràng buộc đối phương.

Nhớ cậu, chính là sự tỏ tình chân thành nhất.

Nghe Trang Tử Ngang cúi đầu kể, nước mắt Lâm Mộ Thi lã chã rơi.

Mặc dù cô là giáo hoa cao cao tại thượng, sở hữu lượng người theo đuổi đếm không xuể, nhưng chưa từng thưởng thức hương vị tình yêu.

Hóa ra yêu không phải đòi hỏi, mà là hy sinh.

Là cam tâm tình nguyện bị đối phương ảnh hưởng, trở thành phiên bản tốt hơn.

Mấy ngày trước, Lâm Mộ Thi đã hoài nghi, thời gian Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp quen biết quá ngắn, giữa bọn họ rốt cuộc có tình yêu chân chính không?

Hiện tại mới hiểu, ý nghĩ này buồn cười biết bao.

Cậu là Trang Chu, cô chính là điệp.

Trong cậu có cô, trong cô có cậu, sớm đã không còn chỗ cho kẻ khác.

Đêm đã khuya, Lâm Mộ Thi chẳng thể rời đi nữa.

Ra trước phòng bệnh, cô quay đầu hỏi: “Nếu hai tháng này, cậu ấy nguyện ý cùng cậu đến thời khắc cuối cùng, cậu nguyện ý không?”

Trang Tử Ngang cắn môi, trầm mặc hồi lâu.

Lâm Mộ Thi không đợi cậu trả lời, lặng lẽ rời đi.

Trang Tử Ngang rõ ràng nghe thấy âm thanh từ nội tâm, cậu đương nhiên ngàn lần nguyện ý, vạn lần nguyện ý.

Có thể chết trong lòng Tiểu Hồ Điệp, là may mắn cực lớn.

Nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy, thèm khát niềm vui hai tháng, khiến Tiểu Hồ Điệp giữ lại nỗi thống khổ tột độ.

Không thể lún sâu thêm!

Trên giường bệnh, Trang Tử Ngang nằm ba ngày.

Phần lớn thời gian, đều dựa vào điện thoại để chống buồn.

Cậu dùng toàn bộ nghị lực, kiềm chế thôi thúc liên hệ Tiểu Hồ Điệp.

Đáy lòng lại âm ỷ mong ngóng, ngón tay thường vô thức mở tin nhắn, cuối cùng đành thất vọng đóng ứng dụng.

Tiểu Hồ Điệp cũng rất ăn ý không liên hệ cậu.

Tâm trạng giằng xé mâu thuẫn, khiến Trang Tử Ngang phải chịu dày vò, luôn đứng trên bờ vực đổ vỡ.

Cậu cực muốn mặc kệ, rút ống tiêm trên người, thoát khỏi chỗ này.

Chỉ cần không nằm trên giường bệnh chờ chết, đến nơi nào cũng được.

Lúc nằm trong viện, Lý Hoàng Hiên thường gọi điện tới, hỏi vì sao Trang Tử Ngang không đi học.

Trang Tử Ngang mượn đại cái cớ, bảo tham gia tập huấn thi đấu, mất một tuần.

Trước kia từng có việc này, Lý Hoàng Hiên không hỏi thêm, để cậu biểu hiện tốt chút.

Trước khi cúp máy, Trang Tử Ngang nhịn không được hỏi một câu: “Mấy ngày nay có ai tới lớp tìm tớ không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không sao, bai.”

Rốt cuộc tối thứ tư, Trần Đức Tu hỏi ý cậu lần cuối.

“Bác khuyên cháu nên nằm viện điều trị, nếu cháu khăng khăng muốn xuất viện, thì làm thủ tục ngay đi!”

Những lời này, đã cho Trang Tử Ngang tự do.

Cũng thay như tuyên bố, không có kỳ tích xảy ra.

Thậm chí chẩn đoán ba tháng trước còn quá lạc quan, thời khắc cuối cùng đến, rất có thể sớm hơn.

Tự do của cậu, đánh đổi bằng mạng sống.

Sau khi xuất viện, đúng lúc cuối tuần, không cần tới trường đi học.

Trang Tử Ngang hai ngày liên tiếp, đều qua bãi cỏ ven sông ngồi.

Ngắm hoàng hôn mây trôi, nghe nước chảy gió thổi.

Phía chân trời dường như còn có một con diều hình bướm đang bay.

Gầm cầu vang vọng tiếng hét của thiếu nam thiếu nữ.

Đồ ngốc Trang Tử Ngang.

Đồ ngốc nhỏ Tiểu Hồ Điệp.

Chiều chủ nhật, Lâm Mộ Thi lo cho Trang Tử Ngang, cố tình ghé sang cậu.

Thấy khuôn mặt tiều tụy của Trang Tử Ngang, cô đau lòng khôn nguôi.

“Mộ Thi, cậu đối tốt với tớ, kiếp sau tớ báo đáp.” Trang Tử Ngang lặng lẽ chăm chú nhìn dòng nước trước mắt.

“Nếu…nếu cậu thật sự mất, lúc cậu ấy tìm tớ, tớ nên nói kiểu gì?” Lâm Mộ Thi rưng rưng nước mắt.

“Giúp tớ nói cho cậu ấy hiểu, từ trước đến nay tớ đều không thích cậu ấy, tớ học giỏi như vậy, tất nhiên bỏ lại nơi này, chạy theo tiền đồ rồi.” Giọng Trang Tử Ngang nghẹn ngào.

“Thực lòng muốn tàn nhẫn thế à?”

“Thế có lẽ cậu ấy sẽ buồn vài ngày, dù sao cũng đỡ hơn buồn cả đời.”

Một trận gió thổi tới, thổi gợn sóng.

Nước sông chảy xiết hơn, đập vào trụ cầu, tiếng vọng dưới gầm cầu tựa như tiếng nức nở khẽ khàng.

Dòng nước dường như cũng đang r3n rỉ.

Bình Luận (0)
Comment