Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 60

Một tuần mới bắt đầu, Trang Tử Ngang như thường lệ đi học.

Cậu gầy đi không ít, trên mặt lờ mờ mang sắc vẻ xanh xao.

“Con trai, cậu làm sao vậy? Nhìn không ổn lắm.”

Vừa gặp, Lý Hoàng Hiên liền phát hiện Trang Tử Ngang là lạ.

“Tớ không sao, đồ ăn chỗ tập huấn quá ghê, làm tớ đói meo.” Trang Tử Ngang viện cái cớ đã sớm chuẩn bị.

“Vậy trưa tớ mời cậu ăn ngon, cho cậu bồi bổ.” Lý Hoàng Hiên khoác vai Trang Tử Ngang.

Lâm Mộ Thi từ hàng trước quay lại: “Buổi trưa tớ với các cậu cùng ăn, à không, mỗi ngày tớ sẽ cùng Trang Tử Ngang ăn.”

Lý Hoàng Hiên ghét bỏ: “Bọn tớ ăn cậu bám theo làm gì? Con tớ có Tiểu Hồ Điệp rồi, cậu đừng có ý đồ xấu.”

Trang Tử Ngang lại đáp: “Để Mộ Thi ăn cùng bọn mình đi!”

Lý Hoàng Hiên sửng sốt: “Cậu đối tốt với nó hơn cả tớ?”

Trong trường, về bệnh tình của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi và Trương Chí Viễn là hai người duy nhất biết chuyện.

Bây giờ rất nhiều lời, Trang Tử Ngang chỉ có thể nói với Lâm Mộ Thi.

Còn Lý Hoàng Hiên, Trang Tử Ngang thực sự vẫn chưa đủ dũng khí, nói cho cậu biết sự thật tàn nhẫn.

Lời từ biệt cuối cùng, chính là sinh ly tử biệt.

Nghỉ giải lao giữa giờ, nhân lúc Trang Tử Ngang đi vệ sinh, Lâm Mộ Thi chặn Lý Hoàng Hiên.

“Tớ cảnh cáo cậu, sau này trước mặt cậu ấy đừng nói về Tiểu Hồ Điệp.”

“Tại sao?” Lý Hoàng Hiên khó hiểu, ngay sau đó bỗng ngộ ra: “Họ dỗi nhau à?”

Lâm Mộ Thi ậm ờ: “Na ná thế, hiện tại cậu ấy gần như đang thất tình, tư vị thất tình cậu hiểu chứ?”

Lý Hoàng Hiên gãi đầu một cái: “Ta đã từng yêu đâu, lấy gì mà thất?”

“Chính là lòng đau như cắt, ruột gan đứt từng khúc, cậu đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.” Lâm Mộ Thi căn dặn.

“Sao cậu biết rõ vậy?” Lý Hoàng Hiên thắc mắc.

“Nếu cậu muốn tốt cho cậu ấy, thì cứ làm theo lời tớ, những chuyện khác bớt hỏi.” Lâm Mộ Thi không thể giải thích kỹ hơn.

Lý Hoàng Hiên nghe xong, bèn tiếc thay Trang Tử Ngang.

Cô gái tốt như Tiểu Hồ Điệp, thằng nhóc cậu lại không biết quý trọng?

Đổi lại là tớ, cậu ấy mắng một câu, tớ liền tự vả một cái.

Trở về lớp, Trang Tử Ngang mới nhận ra, lá cờ thi đua lại được treo ở góc.

Xem ra tuần trước, Tạ Văn Dũng làm rất hiệu quả.

Các bạn học vì danh dự tập thể, cũng không còn gây khó dễ cho cậu ta, bắt đầu phối hợp với công việc của cậu ta.

Trang Tử Ngang mỉm cười, quả nhiên Trái Đất không vì ai, mà ngừng quay.

Lớp 9 thiếu mình, cũng sẽ chẳng thay đổi quá nhiều.

Tiết thứ tư buổi sáng, vẫn là tiết sinh hoạt lớp như cũ, lớp trưởng Tạ Văn Dũng chủ trì.

“Cảm ơn các bạn học hỗ trợ, mới giúp lớp chúng ta ngày một tốt hơn, sau cùng tớ muốn đặc biệt cảm ơn một người.”

Nói đến đây, ánh mắt Tạ Văn Dũng, dừng trên người Trang Tử Ngang.

Toàn thể lớp, tự động vỗ tay.

“Trang Tử Ngang, cảm ơn cậu chỉ dẫn tớ, thật lòng bỏ công sức mới gặt hái được thành quả.”

“Trước kia tớ luôn muốn phân cao thấp với cậu, muốn thắng cậu, đúng là vô cùng trẻ con.”

“Tớ còn phải học hỏi cậu nhiều điều, cũng mong cậu đốc thúc tớ.”

Những lời này của Tạ Văn Dũng, xuất phát từ nội tâm, cảm xúc chân thành.

Trang Tử Ngang trái lại hơi ngượng ngùng.

Cậu thấp giọng hỏi Lý Hoàng Hiên: “Thằng này uống nhầm thuốc hả? Hôm nay nói buồn nôn ghê.”

Lý Hoàng Hiên trả lời: “Tuần trước lão Trương dùng nửa tiết văn, tổng kết đóng góp của cậu dành cho lớp, cả mấy nỗ lực thầm lặng, khiến mọi người đều cực kì cảm động, như thể họp khen thưởng.”

“Bản thân tớ còn chả có mặt, nghe giống lễ truy điệu hơn.” Trang Tử Ngang trêu đùa.

“Phủi phủi phủi, miệng quạ đen.” Lý Hoàng Hiên lườm cậu.

Hoàn toàn chẳng nghe ra, thâm ý trong lời của Trang Tử Ngang.

“Trang Tử Ngang, lớp bọn mình có cậu thật tốt.”

“Có thể làm bạn học của cậu, tớ cảm thấy rất vinh hạnh.”

“Chuẩn, tớ toàn khoe với bạn lớp khác, hạng nhất toàn khối là bạn tớ.”

“Nếu không phải thầy Trương nói, bọn tớ cũng chả biết, cậu lặng lẽ hy sinh vì lớp nhiều như thế.”

Lời của các bạn học, nhẹ nhàng đâm trúng trái tim mềm yếu của Trang Tử Ngang.

Cậu rơm rớm nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Lão Trương ông này thật đáng ghét.

Em vẫn chưa chết đâu, mà lại làm tới cỡ vậy.

Lúc này, Trương Chí Viễn bước vào phòng học, cố giữ gương mặt bình tĩnh.

Trang Tử Ngang cất tiếng hỏi: “Thầy Trương, đang yên đang lành, thầy gợi cảm xúc chi?”

Trương Chí Viễn gượng cười: “Thầy nghe thầy luyện thi vật lý bảo, bọn em sắp thi đấu rồi, khoảng thời gian này ôn tập căng thẳng, em có thể sẽ vắng tiết nhiều lần, nếu nhóc giành huy chương vàng được tuyển thẳng, coi như trước khi tốt nghiệp, mọi người chúc mừng đấy!”

Tránh để các bạn học nghi ngờ, dù sao Trương Chí Viễn cũng phải giúp Trang Tử Ngang mượn một cái cớ.

Vừa khéo cậu là thi đua sinh*, có thể tranh suất tuyển thẳng.

*na ná bên mình học đội tuyển, mà t không biết để sang Tiếng Việt thành gì

Hết thảy đều hợp tình hợp lý.

Thân là giáo viên, việc ông có thể làm vì Trang Tử Ngang không nhiều, chỉ mong cậu ở thời gian cuối cùng của cuộc đời, cảm nhận chút hơi ấm từ lớp.

Buổi trưa, Lâm Mộ Thi thật sự theo Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên đi căng tin ăn.

Cô còn quẹt thẻ của mình, mua ba đơn.

Lúc ăn, vẻ mặt Lý Hoàng Hiên ngờ vực: “Hai người các cậu, rốt cuộc làm cái gì vậy*? Có phải giấu tớ làm chuyện xấu không?”

*raw: 搞什么飞机, ý là làm cái đ gì vậy, mà nghe hơi láo:))

Là anh em tốt nhiều năm, cậu hiểu tính Trang Tử Ngang.

Muốn ở bên Lâm Mộ Thi, hai năm trước đã làm rồi.

Nhìn biểu cảm cử chỉ của hai người, cũng không hề giống người yêu, chỉ là quan hệ bạn bè.

Lâm Mộ Thi chủ động lấy lòng Lý Hoàng Hiên: “Tớ biết mình trước kia hơi tùy hứng, nhưng giờ tớ biết lỗi rồi, cậu sẽ không từ chối làm bạn cùng giáo hoa chứ?”

Con gái nhà người ta đã nhún nhường đến thế rồi, Lý Hoàng Hiên cũng không tiện so đo.

Cậu chỉ đành cười trừ: “Trước đây tớ cũng có chút ngông, cậu chớ để trong lòng.”

Chứng kiến hai người bắt tay giảng hòa, Trang Tử Ngang nở nụ cười vui mừng.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống đều yên bình không một tia gợn sóng.

Lý Hoàng Hiên vô tư hồn nhiên, không tim không phổi, chẳng mảy may phát hiện điểm nào lạ thường.

Chỉ có Lâm Mộ Thi biết, sau nụ cười miễn cưỡng của Trang Tử Ngang, cất giấu nỗi bi thương.

Cậu thường đứng ngoài hành lang lớp, ngắm nhìn cây ngân hạnh phía tây bắc sân bóng rổ.

Trở về từ căng tin, cũng sẽ ở cạnh bồn hoa dạ lan hương và tử đằng nở rộ, nghỉ chân hồi lâu.

Người kia, chưa từng biến mất khỏi tâm trí cậu.

Vốn tưởng, một tuần này có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Thẳng đến trưa thứ sáu, Trang Tử Ngang, Lý Hoàng Hiên với Lâm Mộ Thi rời lớp, đi xuống từ tầng hai.

Trang Tử Ngang theo thói quen liếc đám dạ lan hương, cả người như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ.

Trên bồn hoa, có cô gái khiến cậu nhớ thương.

Áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, làn váy dài xanh thẳm màu nước biển.

Tựa như Cô Xạ tiên tử*, thuần khiết không tỳ vết.

*1 trong tứ đại tiên tử thời thượng cổ theo văn hóa TQ

“Đồ ngốc, tớ về rồi nè!”

Trùng phùng, tới vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment