Mấy ngày qua, Trang Tử Ngang đã tưởng tượng hàng trăm hàng nghìn lần, cảnh gặp lại Tiểu Hồ Điệp.
Khi tưởng tượng biến thành hiện thực, cậu lại không biết phải làm sao.
Bản thân mắc bệnh vô phương cứu chữa, đã chẳng còn tư cách nói ra câu “Tớ rất nhớ cậu.” kia.
“Trang Tử Ngang, cậu qua đây đi!”
Tô Vũ Điệp thâm tình nhìn Trang Tử Ngang, đôi mắt chứa đầy nước.
Nhưng Trang Tử Ngang đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cậu cắn chặt răng, cố nén nước mắt, kìm hãm cảm xúc mãnh liệt trong lồ ng ngực.
Hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình.
Đến gần cô, chỉ càng làm tổn thương cô.
Tô Vũ Điệp thấy Trang Tử Ngang không nhúc nhích, bèn chủ động nhấc chân, bước từng bước tới bên cậu.
Trang Tử Ngang kinh ngạc nhìn cô, cắn chảy máu môi dưới.
“Dạo này, cậu có ổn không? Sao cậu lại gầy thế?” Nước mắt Tiểu Hồ Điệp lăn dài trên mặt.
Rơi xuống đất, bắ n ra giọt nước tĩnh lặng.
Dường như Trang Tử Ngang cũng thấy trái tim mình rơi xuống đất, nát tan.
Hai mắt cậu, dần trở nên đỏ ửng, đột nhiên điên cuồng hét: “Không phải cậu đi rồi sao? Còn trở về làm gì?”
Tiểu Hồ Điệp sợ đến khẽ run lên, dừng bước chân.
Nước mắt y chuỗi ngọc bị đứt, rơi lã chã.
Quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Song, cơn giận dữ của Trang Tử Ngang, không chỉ có vậy.
“Cậu biết lần này cậu biến mất bao lâu không? Tròn 12 ngày!”
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trong lòng cậu rốt cuộc coi tớ là cái gì?”
“Nếu cậu thích chơi trò mất tích, vậy cứ chơi đi, tớ không muốn gặp lại cậu.”
Đừng nói Tiểu Hồ Điệp, Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi bên cạnh, đều bị giật mình.
Trang Tử Ngang trong ấn tượng bọn họ, luôn luôn tao nhã.
Nhưng bây giờ giống người điên.
“Con trai, cậu đang xàm xí gì thế?” Lý Hoàng Hiên đẩy Trang Tử Ngang một cái.
Cậu lại vội vàng an ủi Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, chắc nó nhìn thấy cậu nên kích động, nói hơi lớn tiếng xíu, mấy ngày qua nó rất nhớ cậu.”
Vành mắt Lâm Mộ Thi đỏ hoe, không nói gì.
Chỉ có cô biết Trang Tử Ngang đang làm gì.
Mỗi một chữ cậu nói với Tiểu Hồ Điệp, đều như một cây đao, cắt vào lòng cậu.
Tô Vũ Điệp đi tới trước, nhẹ nhàng quơ quơ tay Trang Tử Ngang, nức nở nói: “Đồ ngốc, xin lỗi, những ngày này tớ luôn nhớ cậu, ngày nào cũng muốn đến thăm cậu…”
“Đủ rồi!” Trang Tử Ngang tàn nhẫn hất tay cô.
“Biến mất lâu như vậy, giờ lại trở về giả vờ xin lỗi, có ý gì?”
“Ở bên cậu tớ mệt mỏi lắm, không muốn lại bị cậu đùa giỡn tình cảm.”
“Tớ đã nhìn thấu mánh khóe này của cậu rồi, xin đừng tới làm phiền tớ nữa.”
Phải cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể đối với người mình yêu sâu đậm, nói ra những lời lòng gan dạ sắt nhường này.
Tiểu Hồ Điệp tuyệt đối không ngờ, đồ ngốc bản thân nhung nhớ hơn 10 ngày, lúc gặp lại, trở nên xa lạ đến vậy.
Lý Hoàng Hiên túm cổ áo Trang Tử Ngang mắng: “Cậu mẹ nó trúng tà à? Rốt cuộc phát điên gì thế?”
Nước mắt của Lâm Mộ Thi, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cô tình nguyện để mình giống Lý Hoàng Hiên, không biết chút nào.
Bởi lẽ cô thoáng đặt mình vào hoàn cảnh của Trang Tử Ngang, sẽ cảm thấy lòng đau như cắt.
Tiểu Hồ Điệp giàn giụa nước mắt, lấy ra một chiếc hộp mới từ balo.
“Tớ biết lỗi rồi, cậu tha thứ cho tớ được không?”
“Tớ thực sự rất nhớ cậu, chỉ là có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ.”
“Tớ làm bánh thanh đoàn cho cậu, cậu ăn một miếng, một miếng nhỏ thôi nhé?”
Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, giọng nói thút tha thút thít.
Bất cứ người nào thấy, cũng chẳng nỡ nổi giận với cô.
Nội tâm Trang Tử Ngang dâng lên niềm thôi th*c m*nh mẽ, muốn ôm cô vào trong ngực, chiều chuộng bằng mọi giá.
Nhưng việc đã tới nước này, không thể thất bại trong gang tấc.
Cậu dùng sức hất tay, làm văng chiếc hộp, từng cái bánh thanh đoàn xanh biếc, nhanh như chớp rơi đầy đất, dính toàn bụi.
Tiểu Hồ Điệp nhìn tâm huyết bốn tiếng của mình, bị người ta dẫm hỏng, đau lòng không thở nổi.
Mà người đó, lại là người cô đã nhớ thương suốt 12 ngày.
“Nói trắng ra là bọn mình chả có quan hệ gì, cùng lắm ăn với nhau vài lần, coi như bạn bè thôi.”
“Cậu ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, cho rằng tớ có ý khác với cậu.”
“Ai cũng biết, quan hệ giữa tớ và Mộ Thi tốt, hiện tại tớ đang ở bên cậu ấy.”
Trang Tử Ngang nói xong, liền nắm tay Lâm Mộ Thi một cách tự nhiên.
Không thể kéo dài thêm nữa, chỉ đành dùng cách tuyệt tình nhất, đuổi Tiểu Hồ Điệp đi.
Bằng không cậu sợ lòng mình chưa đủ vững, diễn chẳng được.
Lâm Mộ Thi chỉ có thể mặc cho Trang Tử Ngang kéo tay, phối hợp diễn cùng cậu.
Lý Hoàng Hiên không khỏi ngạc nhiên: “Không phải, hai người các cậu ở bên nhau từ khi nào vậy?”
Tiểu Hồ Điệp khóc đẫm lệ.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Mộ Thi: “Thật chứ?”
Lâm Mộ Thi không dám nhìn ánh mắt cô, đành dời mắt sang hướng khác, nhẫn tâm đáp: “Không sai, tớ cũng không hy vọng bạn trai tớ, mập mờ cùng nữ sinh khác.”
Lúc nói lời ấy, trong lòng cô hận chết Trang Tử Ngang.
Sao cậu lại nhường tớ làm cái loại ác nhân này?
“Đồ ngốc, tớ hận cậu cả đời, tớ vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!”
Tiểu Hồ Điệp tuyệt vọng nhìn Trang Tử Ngang lần cuối cùng, dứt khoát xoay người, lảo đảo chạy khỏi cổng trường.
Bím tóc sau lưng cô, vẫn cột sợi dây đỏ mà người ta nói sẽ mang đến may mắn đó.
Nơ bướm màu đỏ, tung tăng bay lượn trong tầm mắt Trang Tử Ngang.
Ánh mắt trở nên mờ nhạt.
Thẳng đến khi tấm lưng kia hoàn toàn biến mất, cậu bỗng như bị hút cạn khí lực toàn thân, nặng nề ngã xuống đất.
Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi sợ hãi nhanh chóng tới đỡ.
Trang Tử Ngang đẩy tay bọn họ, quỳ rạp trên mặt đất, nỗi bi thương tột cùng không thể nào khống chế, bật khóc.
“Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Hồ Điệp…”
Cậu chậm rãi tiến đến phía trước, đem từng cái bánh thanh đoàn bám đầy bụi, cẩn thận nhặt lên, bỏ vào hộp.
Rồi ôm trọn chiếc hộp vào ngực, khóc đến khàn cả giọng.
“Lâm Mộ Thi, rốt cuộc chuyện này là sao? Các cậu làm cái quái gì vậy?” Lý Hoàng Hiên lớn tiếng chất vấn.
“Đừng hỏi tớ, để chính cậu ấy giải thích với cậu đi!” Lâm Mộ Thi khóc hoa lê đái vũ.
Con gái vốn mềm lòng, lại tận mắt chứng kiến bi kịch như vậy, quá đỗi ngược tâm.
Cô không dám nhớ lại, ánh mắt tuyệt vọng kia.
Lý Hoàng Hiên kéo Trang Tử Ngang dậy: “Tại sao cậu làm thế?”
Trang Tử Ngang đau lòng không thể thở, đau thấu tim gan.
Chợt cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, văng đầy người Lý Hoàng Hiên.
Lý Hoàng Hiên sợ mất hồn.
“Trang Tử Ngang, cậu sao vậy? Tớ đưa cậu đi phòng y tế.”
Lâm Mộ Thi vội tiến gần, hỗ trợ đỡ Trang Tử Ngang, hét với Lý Hoàng Hiên: “Phòng y tế không được, đưa cậu ấy tới bệnh viện, mau lên!”
Lý Hoàng Hiên cõng Trang Tử Ngang, lao khỏi cổng trường, vẫy một chiếc taxi.
Tài xế đạp ga, phóng đến bệnh viện.
“Lâm Mộ Thi, lúc này rồi, cậu vẫn định giấu tớ hả?”
Trên xe taxi, Lý Hoàng Hiên mất trí gào thét.
Lâm Mộ Thi nức nở: “Đừng hỏi tớ, tớ đã đồng ý với cậu ấy, không thể nói cho bất kỳ ai.”
“Con trai cậu đừng ầm ĩ, tớ hơi mệt, ngủ một giấc cái, chờ sau khi tớ tỉnh, sẽ nói hết cho cậu.”
Tiếng yếu ớt của Trang Tử Ngang, vang lên đứt quãng.
Nỗi đau khổ, như nước sông tràn ra.