Trang Tử Ngang lại lần nữa mở mắt, đã là trưa thứ bảy.
Cậu hôn mê suốt cả đêm.
Trong không khí là mùi thuốc sát trùng khó ngửi, trên người cắm vài cái ống kỳ quái.
Thứ đầu tiên nhìn thấy, là vẻ mặt lo lắng của Lý Hoàng Hiên.
“Con trai, cuối cùng cậu cũng tỉnh, cậu mẹ nó hù chết ông đây!”
“Con trai con yên tâm, bố còn chưa giao phó di ngôn cho con, sẽ không sớm chết đâu.” Trang Tử Ngang gắng gượng nở nụ cười trừ.
Tóc tai Lý Hoàng Hiên rối bù, hai mắt hằn tia máu.
Cậu ở trước giường bệnh, canh giữ nguyên đêm, trong chốc lát chưa từng chợp mắt.
Trong lòng cất giấu ngàn lời muốn nói, muốn hỏi rõ Trang Tử Ngang.
Nhưng bây giờ lại như nghẹn ở cổ họng, không hỏi được.
Bởi lẽ cậu sợ, sẽ nghe thấy đáp án mình phỏng đoán ấy.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Mộ Thi bước đến, trên tay cầm bình giữ nhiệt.
Tối qua cô đã bàn với Lý Hoàng Hiên, buổi trưa qua đây thay ca.
“Trang Tử Ngang, cậu sao rồi?”
“Khá ổn, tạm thời không chết được.”
Trang Tử Ngang bỗng cảm thấy, cuộc sống của mình cũng đâu tới nỗi.
Đi đến chặng cuối của cuộc đời, chí ít vẫn có tình bạn.
Lý Hoàng Hiên hít sâu một hơi, sau đó nói: “Con trai, con nói đi, bố chuẩn bị xong rồi, bất kể cậu nói cái gì tớ đều chịu được.”
Trang Tử Ngang bình tĩnh đáp: “Tớ sắp chết, chắc chỉ còn hơn một tháng.”
Nước mắt Lý Hoàng Hiên, phút chốc tuôn trào tựa suối.
Tuy cậu đã sớm đoán được đáp án kia, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, mong rằng sự thật không tới mức tàn nhẫn như vậy.
Nghe Trang Tử Ngang chính miệng nói ra, cuối cùng mộng tưởng cũng tan vỡ.
“Đồ khốc, sao cậu phải lừa tớ? Sao bây giờ mới nói?” Lý Hoàng Hiên giàn giụa nước mắt chất vấn.
“Tớ không muốn thấy cậu thế này, đàn ông mà mít ướt còn ra thể thống gì?” Trang Tử Ngang cười khổ.
Phản ứng của Lý Hoàng Hiên, quả nhiên y hệt tưởng tượng của cậu.
Khóc sướt mướt, không ngầu tí nào.
“Không thể nào, nhất định chẩn đoán sai, bọn mình đi kiểm tra lại.”
“Tớ muốn làm anh em cả đời với cậu, cậu mẹ nó lại bỏ ông đây, còn gì là anh em?”
“Ông đây còn phải cho cậu làm phù rể nữa, nhìn cậu mang Tiểu Hồ Điệp về nhà.”
Lý Hoàng Hiên cực kì đau buồn, nói năng loạn xạ.
Lâm Mộ Thi nháy mắt với cậu, cậu mới tỉnh ngộ lại, ân hận khôn nguôi.
Chớ nên ở trước mặt Trang Tử Ngang, nhắc về Tiểu Hồ Điệp.
Trang Tử Ngang nhìn thấu suy nghĩ của họ, mắt nhìn lên trần: “Không sao, cho dù các cậu không nhắc tới, tớ vẫn nhớ cậu ấy bất kể lúc nào.”
Trong lúc cậu hôn mê, ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Hồ Điệp, luôn xuất hiện ở giấc mơ.
“Đồ ngốc, tớ hận cậu cả đời, tớ vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!”
Dưới tình huống đó, cậu vẫn nguyện ý gọi tớ là đồ ngốc, cậu thật sự rất tốt bụng.
Hận tớ cả đời, dù sao cũng hơn yêu tớ cả đời nhỉ!
Xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Lâm Mộ Thi không muốn bầu không khí quá đỗi u sầu, vội vàng đánh trống lảng, mở bình giữ nhiệt ra nói: “Tớ bảo dì giúp việc hầm canh gà, trước tiên đừng nghĩ nhiều, ăn no rồi nói.”
“Ừ, những thứ không thể phụ lòng chỉ có tình yêu và ẩm thực.” Trang Tử Ngang mỉm cười.
Lý Hoàng Hiên lau nước mắt, đỡ Trang Tử Ngang dậy, nửa ngồi trên giường bệnh.
Lâm Mộ Thi vốn định đút cho Trang Tử Ngang, nhưng bị cậu từ chối, khăng khăng muốn tự mình làm.
Cậu không thích cảm giác không thể tự lo liệu cuộc sống.
Lúc ăn cơm, Trang Tử Ngang ngập ngừng, nhắn nhủ với Lý Hoàng Hiên một việc.
“Con trai, đợi đại kết cục của Conan, làm ơn đốt một bản cho tớ, tớ muốn xem Conan rốt cuộc đến với Ran hay Ai.”
“Vào Tết Thanh Minh, vừa khéo là thời điểm hoa đào nở rộ, nhớ mang cho tớ một cành.”
“Cậu phải hăng hái hơn, làm cuộc sống trở nên ý nghĩa, sống thay cả phần tớ.”
…
Lý Hoàng Hiên khóc nức nở.
“Đừng nói nữa, bọn mình chữa bệnh thật tốt, chắc chắn sẽ có khởi sắc.”
Lâm Mộ Thi nói: “Lý Hoàng Hiên, cậu về ngủ đi! Tối quay lại đổi ca với tớ.”
“Không, tớ ở đây cùng cậu ấy.” Lý Hoàng Hiên lắc đầu.
“Về đi, nếu cậu mệt rồi lâm bệnh, ai buôn với tớ nữa?” Trang Tử Ngang nửa đùa nửa thật.
“Vậy được, tối tớ mang đồ ăn ngon cho cậu.”
Bấy giờ Lý Hoàng Hiên mới đồng ý, cẩn thận từng bước ra khỏi phòng bệnh.
Cậu chạy một mạch như điên, đến cuối hành lang, cất tiếng gào khóc.
Ban nãy trong phòng bệnh, cậu không muốn để Trang Tử Ngang khó xử, cố gắng kiềm chế, khóc không thành tiếng.
Lúc này, cuối cùng có thể thoải mái trút hết nỗi buồn.
Chàng trai 18 tuổi, khóc xé gan xé ruột.
Cậu cứ tưởng, có thể làm anh em cùng Trang Tử Ngang cả đời.
Hóa ra cả đời, lại ngắn ngủi như vậy.
Trong phòng bệnh, Lâm Mộ Thi kéo rèm cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào nhiều hơn.
Nắng vàng ấm áp, có thể làm dịu vẻ thê lương trắng xóa tựa tuyết.
“Mộ Thi, mấy lời hôm qua của tớ, có phải cực kì tổn thương cậu ấy không?”
“Tớ chưa từng thích ai, nên khó thể đồng cảm, nhưng vẫn đau lòng muốn chết, cậu ấy hẳn là đau gấp ba lần tớ!” Lâm Mộ Thi cảm khái.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Hoặc nói thế này, bản thân cậu đau lòng nhường nào, cậu ấy chẳng khác là bao.”
Trái tim Trang Tử Ngang, cứ như bị xé vụn, đau không tả nổi.
Vừa nghĩ Tiểu Hồ Điệp cũng sẽ tương tự, nỗi đau càng thêm dữ dội.
Lâm Mộ Thi do dự nói: “Cậu thật sự không định nói cho cậu ấy biết sự thật à? Như vậy phải chăng không công bằng với cậu ấy?”
“Để cậu ấy hận tớ, chính là cách tớ yêu cậu ấy.”
Trang Tử Ngang vững tin rằng, cách làm tàn nhẫn này, mới là sự dịu dàng cuối cùng dành cho Tiểu Hồ Điệp.
Tổn thương do hận một người, dễ lành hơn tổn thương do yêu một người.
Nhiều năm sau, Tiểu Hồ Điệp nhớ lại cậu, có lẽ sẽ chỉ cười nhạt một tiếng, coi như mình trẻ người non dạ, gặp phải thằng tra nam chó má.
Cô là người lạc quan như vậy, vẫn có thể đón nhận tình cảm, tận hưởng cuộc sống.
Nếu cô biết được sự thật, đoạn tình cảm này, có thể sẽ trở thành tiếc nuối cả đời cô, mãi mãi cắm sâu trong tim.
Ở chặng cuối của sinh mệnh, có thể gặp gỡ Tiểu Hồ Điệp, cùng nhau vui vẻ một khoảng thời gian.
Trang Tử Ngang đã hết sức biết ơn ông trời.
Cậu không thể ích kỷ nữa, làm lỡ một đời người.
Thà chết trong cô đơn, chứ không dám lại tham lam níu giữ sự ấm áp của Tiểu Hồ Điệp.
Lâm Mộ Thi hỏi tiếp: “Nếu cậu ấy hận cậu, đôi cá vàng đó, cậu ấy không chịu nhận thì phải làm sao?”
Trang Tử Ngang trầm mặc một lúc rồi đáp: “Vậy cậu ra bờ sông gần trường, thả chúng nó đi!”
Cổ thánh tiên hiền sớm có giáo huấn.
Giúp nhau sống mòn, không bằng cố gắng vượt lên.
“Tớ rất hâm mộ cậu ấy, có một nam sinh, yêu cậu ấy sâu đậm nhường này.” Lâm Mộ Thi vô cùng cảm động.
“Mộ Thi, mai sau cậu nhất định cũng sẽ gặp được, một người yêu cậu thật lòng.” Trang Tử Ngang chúc phúc.
“Trang Tử Ngang, cảm ơn cậu, cho tớ biết thế nào là yêu.” Lâm Mộ Thi chân thành cảm kích.
Khoảng thời gian ở chung này, dõi theo câu chuyện giữa Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp, cô thật sự xúc động.
Thì ra trên thế giới, còn có tình yêu lay động lòng người tới vậy.
Đáng tiếc nữ chính, lại chẳng hề biết gì.