“Chào anh, Trang tiên sinh, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp của Trang Tử Ngang, hiện tại có một việc đặc biệt nghiêm trọng, tôi cần thông báo với anh.”
Trương Chí Viễn dựa vào phán đoán của mình, cho rằng đã đến lúc tiết lộ sự thật, mở điện thoại.
Cảm xúc của ông, cực kì nặng nề.
Thời điểm nhận được điện thoại, Trang Văn Chiêu đang làm việc, nói rất khẩn trương.
“Trường các anh có việc gì mà nhiều thế? Nó lại xảy ra chuyện gì?”
Bởi vì sự việc lần trước ở văn phòng, ông vẫn còn hơi bất mãn với Trương Chí Viễn.
Trương Chí Viễn không vòng vo, giọng nói cực kì nghiêm túc: “Mời anh lập tức đến bệnh viện trung tâm thành phố, Trang Tử Ngang đang nằm ở khu nội trú tầng 8 phòng 816.”
“Bệnh viện? Nó làm sao thế?” Trang Văn Chiêu thuận miệng hỏi.
“Anh tới sẽ biết, bác sĩ sẽ giải thích cụ thể vấn đề cho anh.”
“Bây giờ tôi không rảnh, tan làm rồi tính.”
Trang Văn Chiêu nói xong, không đợi Trương Chí Viễn trả lời, liền cúp máy.
Trong lòng còn oán trách, ông thầy này chỉ biết chuyện bé xé ra to, có tí bệnh, nghỉ hai ngày là được rồi!
Cùng lắm qua nhà thuốc mua ít thuốc, sao phải tới tận bệnh viện trung tâm?
Khám bệnh không tốn tiền hả?
Trương Chí Viễn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.
Trang Tử Ngang, mong kiếp sau, em sinh ra ở một gia đình hạnh phúc nhé!
Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiều vào cửa sổ.
Khiến căn phòng bệnh lạnh như băng, hiện lên một chút ấm áp cuối cùng.
Lâm Mộ Thi nghe Trang Tử Ngang lải nhải, vì để cậu đỡ tủi, thường xuyên cố tình cười lớn.
“Mấy cái chuyện cười nhạt nhẽo này, cậu nghe từ đâu đấy?”
“Nghe Tiểu Hồ Điệp kể, tớ cũng biết là nhạt, nhưng lúc đó tớ thật sự cười vô cùng vui vẻ.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trang Văn Chiêu và Trương Chí Viễn tới.
Con ngươi Trang Tử Ngang co rụt lại, nụ cười phút chốc tan biến.
Thời khắc này, cuối cùng cũng đến.
Trang Văn Chiêu nhíu mày, nói với Trương Chí Viễn: “Nó có con bé xinh đẹp thế kia ở bên, còn cười hớn hở như vậy, có chuyện gì được chứ?”
Trang Tử Ngang vội hỏi: “Thầy Trương, thầy nói cho ông ấy biết?”
Trương Chí Viễn lắc đầu: “Vẫn chưa, chuyện này không thể giấu nữa, thầy đã gọi bác sĩ Trần qua đây, để anh ấy trực tiếp nói thì hơn.”
Trang Tử Ngang lặng lẽ gật đầu.
Sớm muộn gì vẫn phải cho ông biết, cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Trang Văn Chiêu còn đang sốt ruột muốn về nhà ăn tối với vợ con, tự nhiên bị gọi tới bệnh viện, trong lòng rất khó chịu.
Trong khi chờ bác sĩ Trần, ông liên tục càu nhàu.
Hơn nữa do Trang Tử Ngang xúc phạm ông trước cổng trường, ông vẫn ghi hận trong lòng, lớn giọng.
“Nam tử hán đại trượng phu, bệnh có xíu, nhịn một chút là được mà!”
“Hàng ngày bố vất vả kiếm tiền nuôi gia đình như vậy, con lại chả hiểu chuyện gì cả, chỉ biết gây rắc rối.”
“Một lần nằm viện này tốn biết bao nhiêu tiền hả? Không phải gọi bố đến trả tiền chứ?”
…
Trang Tử Ngang cười khổ: “Bố, con nhớ đợt Trang Vũ Hàng bị cảm phát sốt, bố lo lắng bất kể ngày đêm, chăm sóc tận giường ba ngày.”
“Vũ Hàng mấy tuổi, con mấy tuổi?” Trang Văn Chiêu lập tức phản bác.
“Bố biết không? Khi ấy, con thật sự rất hâm mộ nó.”
“Con hâm mộ nó có bố, còn con cứ như không có.”
“Đứa trẻ không có bố, đến mắc bệnh cũng chẳng đủ tư cách.”
Giọng Trang Tử Ngang buồn bã.
Vài năm trước, cậu ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình học giỏi, làm nhiều việc nhà chút, lấy lòng Trang Văn Chiêu, sẽ có thể nhận được tí tình thương từ bố.
Đến sau này mới hoàn toàn hiểu rõ, tất cả đều công cốc.
Thứ cậu liều mạng cầu, Trang Vũ Hàng sinh ra đã có.
Số phận, chưa từng có hai chữ công bằng.
Không có gì bi thương hơn trái tim đã nguội lạnh, khi cậu chẳng còn hy vọng xa vời nữa, trái lại có cảm giác giải thoát.
Trang Văn Chiêu liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Bác sĩ kia bao giờ đến? Thời gian của bố rất quý, không rảnh ngồi đây nghe con lật lại nợ cũ.”
Rồi ông lấy điện thoại ra, chuyển cho Trang Tử Ngang một nghìn tệ.
“Không phải cần tiền à? Bố chỉ có chừng này, thiếu thì hỏi mẹ con, coi như cho con một bài học, đừng động tí là chạy tới nằm viện, bệnh viện khác gì nơi cướp tiền…”
Trang Văn Chiêu lè nhà lè nhè, Trần Đức Tu rốt cuộc cũng ung dung bước đến.
Suốt buổi chiều ông phải mổ, tinh thần hơi uể oải.
Trương Chí Viễn giới thiệu với Trần Đức Tu: “Bác sĩ Trần, người này là bố của Trang Tử Ngang.”
Trần Đức Tu quan sát Trang Văn Chiêu, tức giận nói: “Tôi làm bác sĩ gần 30 năm, chưa từng thấy một người bố nào vô trách nhiệm như anh.”
“Cái anh này nói chuyện kiểu gì thế? Coi chừng tôi khiếu nại anh.” Trang Văn Chiêu ù ù cạc cạc.
Trần Đức Tu lấy mấy tờ giấy từ sau lưng đưa qua: “Đây là sổ khám bệnh của con trai anh, trước hết anh nhìn qua chút, xem có gì không hiểu để tôi giải thích.”
Trang Văn Chiêu nhận lấy, nhanh chóng lướt qua.
Khi ông thấy vài từ ngữ đặc biệt chướng mắt, cuối cùng mới thay đổi thái độ.
Từng dòng từng chữ, đọc mà giật mình.
“Không phải, bác sĩ, anh không đùa chứ?”
Trần Đức Tu chỉnh áo blouse trên người: “Tôi đang mặc bộ quần áo này, còn đùa anh được à?”
Trang Văn Chiêu hoảng hồn: “Con tôi mới chỉ 18 tuổi, anh chắc chắn không chẩn đoán sai?”
Trần Đức Tu chế giễu: “Nếu chẩn đoán sai, chẳng phải anh sẽ khiếu nại tôi sao?”
Đầu Trang Văn Chiêu ong ong, như thể muốn nổ tung.
Nhất thời, cạn sạch khí lực.
Tuy ngày thường, ông không quan tâm Trang Tử Ngang, nhưng dù sao nó cũng là con trai ruột của mình, thân chảy dòng máu của mình.
Bố biết con trai mắc bệnh nan y, ai bình tĩnh nổi.
“Chuyện từ lúc nào? Vì sao bây giờ con mới báo cho bố?” Trang Văn Chiêu khàn giọng.
Trang Tử Ngang nhàn nhạt đáp: “Báo cho bố cũng vô dụng, chẳng qua chỉ khiến cảnh này, xảy ra sớm hơn.”
Giọng Trang Văn Chiêu không ngừng run rẩy: “Tử Ngang, hơn một tháng trước, con nói muốn đến nhà mẹ ở, là bởi cái này?”
Trang Tử Ngang cười bi thảm: “Ngày đó các người tổ chức sinh nhật cho Vũ Hàng, con thật sự không nỡ phá hỏng bầu không khí, đành nhếch nhác chạy khỏi nhà.”
Trang Văn Chiêu cẩn thận hồi tưởng tình hình tối hôm ấy, đúng là cảm thấy Trang Tử Ngang là lạ, nhưng ông lại chả thèm để ý.
Giá như ông quan tâm con trai thêm một chút, rồi gần gũi thêm một chút, sớm đã phát hiện.
Có điều hiện tại nói gì cũng muộn.
Ngay cả chuyên gia uy tín nhất, cũng không thể cứu vãn.
Giọng Trang Tử Ngang dửng dưng, chẳng nghe thấy tí bi thương.
Nhưng người xung quanh nghe, gần như sắp vỡ òa.
Có thể tưởng tượng, tối hôm đó, lúc cậu rời nhà, phải tuyệt vọng bất lực tới cỡ nào.
Trang Văn Chiêu giơ tay phải lên, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay.
Ông lại có thể tát đứa con trai mắc trọng bệnh một bạt tai.
Bảo sao Trang Tử Ngang tự dưng thay đổi tính tình, cứ như thể biến thành người khác.
Hóa ra cậu đã đè nén nhiều năm, ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, muốn giải tỏa hết.
Mà người cha như ông, hết lần này tới lần khác làm cậu tổn thương, hết lần này tới lần khác dập tắt khát khao tình thân của cậu.
“Tử Ngang, bố sai rồi, bố không biết con đổ bệnh.” Trang Văn Chiêu đỏ mắt.
“Bố, bố không cần nhận sai, con tuyệt đối không trách, bởi lẽ con đã chả còn mong chờ tình thương từ bố nữa rồi.” Trang Tử Ngang vẫn thản nhiên như cũ,
Dường như trước mắt, chỉ là một người xa lạ thôi.