Sổ khám bệnh trong tay Trang Văn Chiêu, rơi xuống đất.
Hai tay ông ôm đầu, mạnh mẽ kéo tóc mình.
Niềm hối hận vô bờ, lan tràn trong lòng.
Ký ức từng li từng tí, hiện lên trước mắt.
18 năm trước, Trang Tử Ngang đến thế giới này, trên mặt Trang Văn Chiêu chẳng hề vui mừng.
Nguyên nhân là vì đứa con trai ngoài ý muốn ấy, ông bị ép phải kết hôn với một người phụ nữ bản thân không thích.
Trang Tử Ngang bị ông coi như hình phạt của sự bốc đồng.
Lúc ly hôn, Trang Văn Chiêu cực kì mong mỏi, Từ Tuệ sẽ mang Trang Tử Ngang đi, mình lại trở về thân phận độc thân, có thể sống thoải mái.
Ai ngờ, Trang Kiến Quốc vô cùng xem trọng việc nối dõi tông đường, bắt giữ Trang Tử Ngang lại.
Trang Văn Chiêu từng nhiều lần tưởng tượng, nếu không có “cái đuôi” Trang Tử Ngang, biết đâu tìm được một người tốt hơn Tần Thục Lan.
Sau khi tái hôn, người bố ruột như ông, chả thèm dòm ngó Trang Tử Ngang.
Mẹ kế Tần Thục Lan, càng không thể chăm sóc chu toàn.
Giờ phút này, mãi đến lúc Trang Văn Chiêu thấy tờ chẩn đoán mắc ung thư của con trai, mới đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy ngẫm.
Cuộc sống suốt chục năm qua của Trang Tử Ngang, đã phải kìm nén biết bao.
Một đứa trẻ tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể hết hy vọng với bố ruột.
“Bố, bố đừng buồn, dù sao cũng chả thay đổi được gì.” Giọng Trang Tử Ngang ngày một bình thản.
Con chết rồi, vừa khéo thành toàn các người, ở một nhà ba người hạnh phúc mĩ mãn nhỉ?
“Tử Ngang, không phải, bố thật sự rất đau lòng, vì sao con không chịu nói sớm cho bố biết? Có khi sẽ có giải pháp!” Trang Văn Chiêu khổ sở nói.
“Bác sĩ Trần đã nói rất rõ, không còn bất cứ giải pháp nào nữa.”
“Bố nhìn qua thì rất đau khổ, nhưng con cảm thấy chỉ là một màn biểu diễn.”
“Nếu đổi con thành Trang Vũ Hàng, bố mới thực sự đau khổ, đúng chứ?”
Trang Tử Ngang hỏi ngược lại, đánh thẳng vào tâm lý.
Trang Văn Chiêu xấu hổ vô cùng, không biết giấu mặt vào đâu.
Ông chỉ đành liên tục lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy…”
Không thể phủ nhận, ông chưa bao giờ dành tình yêu công bằng cho hai đứa con.
Nếu bây giờ Trang Vũ Hàng nằm trên giường bệnh, ông đã vỡ vụn không thốt nên lời.
Trương Chí Viễn không nhịn được xen ngang: “Nếu anh thật sự là một người bố, chắc chắn sẽ nhìn ra, trong vòng một tháng nay Trang Tử Ngang gầy đi rõ rệt, chứng tỏ trong lòng anh không hề để ý đứa con trai này.”
Trang Văn Chiêu giải thích: “Không, tôi có để ý, chỉ là không ngờ…”
“Ông để ý, mà còn tát cậu ấy một cái trước cổng trường?” Lâm Mộ Thi tức giận bất bình.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, là lỗi của tôi.” Trang Văn Chiêu đứng không vững, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường.
Mọi người trong phòng, đều như đang tiến hành xét xử ông.
Liệt kê từng chứng cứ, chỉ trích người bố này, vô trách nhiệm tới mức nào.
Nước mắt, cuối cùng tràn ra khỏi mi.
Trang Tử Ngang nhìn Trang Văn Chiêu rơi lệ, không nảy sinh một tí cảm động.
Cậu từng hết sức khát khao tình thương từ bố, hiện tại dường như đã lấy được, lại toàn là dối trá.
Nếu Trang Văn Chiêu thật lòng muốn đứa con trai này, sao có thể nhẫn tâm để cậu chịu đựng dày vò mấy chục năm.
“Bác sĩ, xin lỗi, ban nãy thái độ của tôi không tốt, anh hãy cố tìm cách chữa cho con tôi với, bất kể tiền thuốc bao nhiêu tôi cũng nguyện chi.” Trang Văn Chiêu lau nước mắt, cầu xin Trần Đức Tu.
Trần Đức Tu cúi người, nhặt sổ khám bệnh rơi tán loạn dưới đất, lắc đầu: “Tôi là bác sĩ, chứ chẳng phải thần tiên.”
Đống chẩn đoán kia chằng chịt chữ nghĩa, dịch ngắn gọn lại thì chỉ có bốn từ.
Thần tiên bó tay.
Trần Đức Tu làm bác sĩ gần 30 năm, gặp không ít bệnh nhân vô phương cứu chữa, trong đó đầy người trẻ hơn Trang Tử Ngang.
Nhưng trường hợp như cậu, thân mắc bệnh nan y mà không có người nhà đi cùng, thuộc loại hiếm thấy.
Một người bố phải vô tình nhường nào, mới có thể làm con tuyệt vọng, đến cả khi cận kề cái chết, cũng không muốn nói với ông.
“Bác sĩ, vậy nó còn bao nhiêu thời gian?” Giọng Trang Văn Chiêu run rẩy.
“Hồi trước tôi ước chừng ba tháng, nhưng hiện tại xem ra, vẫn quá lạc quan rồi, bệnh tình của cậu ấy chuyển biến xấu nhanh hơn tôi nghĩ.” Ngữ khí Trần Đức Tu nghiêm trọng.
Mặc dù ông không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đã qua hơn một tháng.
Đại nạn của Trang Tử Ngang, chỉ sợ còn dư đúng một tháng.
“Bố, bây giờ điều duy nhất con lo lắng, chính là ông bà nội ở quê, con rất muốn gặp họ lần cuối, nhưng không dám gặp.”
Vừa nhắc tới ông bà nội, Trang Tử Ngang liền bật khóc.
Cảm xúc của cậu cực kì phức tạp.
Hai ông bà già, là người thân cậu yêu quý nhất, trong lòng chứa hàng vạn lời muốn nói.
Nhưng cậu không đủ can đảm, đối mặt với cuộc sinh ly tử biệt đau xé tâm can.
Hai cụ đã ngoài 70, có thể không chịu nổi đả kích lớn thế này.
“Thôi, bố mượn đại cái cớ, bảo con ra nước ngoài du học gì đó, lừa được ngày nào hay ngày nấy, nếu thực sự không lừa nổi nữa, thì đợi nhân lúc tâm trạng họ tốt, nói cho họ biết nhé!” Trang Tử Ngang thở dài.
Trang Văn Chiêu yên lặng gật đầu.
Trang Tử Ngang vẫn hiểu chuyện như vậy, luôn suy nghĩ cho người khác, thà bản thân chịu thiệt.
Tiểu Hồ Điệp và ông bà nội, đều là người cậu muốn gặp nhất, nhưng cậu buông bỏ hết thảy.
Cam nguyện đón nhận tử thần giữa cô đơn hiu quạnh.
Trang Tử Ngang vẫy tay: “Bố, bố về đi, con muốn nghỉ ngơi ạ.”
Trang Văn Chiêu lắc đầu: “Không, con trai, bố ở lại cùng con.”
“Nhưng con không muốn nhìn thấy bố, bố vẫn nên trở về với Vũ Hàng đi!” Trang Tử Ngang quay mặt sang chỗ khác.
“Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nếu cậu ấy không muốn nhìn thấy anh, vậy mời anh rời đi đi!” Trần Đức Tu khuyên nhủ.
Trang Văn Chiêu gượng gạo đứng dậy, hỏi thêm: “Con muốn ăn cái gì, mai bố bảo dì Tần làm rồi mang tới.”
Trang Tử Ngang lắc đầu, không đáp lại.
Trang Văn Chiêu lướt nhìn một vòng, mọi người trong phòng, đều dùng ánh mắt dò xét liếc ông.
Khiến ông cảm giác, như thể mình là tội phạm tội ác tày trời.
Áp lực không thở nổi.
Thật sự nhục nhã tột độ, ông đành chán chường bỏ đi.
Ngay lúc chạm vào tay nắm cửa, lại nghe được giọng Trang Tử Ngang.
“Bố, có đứa con trai này, thật sự chưa từng làm bố vui vẻ sao?”
Trang Văn Chiêu cố vặn tay nắm cửa, chạy khỏi phòng bệnh, nước mắt giàn giụa.
Câu nói ấy, đánh sụp phòng tuyến tâm lí cuối cùng của ông.
Hóa ra, bản thân lại là người cha thất bại như vậy.
Thẫn thờ trở về nhà, Trang Văn Chiêu y hệt cái xác không hồn.
Tần Thục Lan thấy thế hỏi: “Sao vậy? mắt vừa đỏ vừa sưng.”
“Bố, sao bố lại đến gặp anh ấy? Sao ngày nào anh ấy cũng gây nhiều phiền phức thế?” Trang Vũ Hàng mở miệng.
Trang Văn Chiêu nghe vậy, sắc mặt vội biến đổi, hai mắt ánh lên tia dữ tợn.
Trang Vũ Hàng sợ đến co rúm người, kinh hãi nói: “Bố, bố sao vậy?”
Trang Văn Chiêu nghiêm khắc tát một cái, làm Trang Vũ Hàng ngã nhào xuống sofa, sau đó c** th*t l*ng bên hông, quật tới tấp.
“Nó là anh trai mày, ai cho phép mày nói nó như thế?”
Trang Vũ Hàng đau lăn lộn trên đất, k** r*n liên hồi.
Tuy nhiên Trang Văn Chiêu vẫn không nương tay, quất hết lần này đến lần khác.
Tần Thục Lan đau lòng hét chói tai, điên cuồng tiến lên cướp lấy thắt lưng: “Anh điên à? Anh dựa vào cái gì mà đánh con tôi?”
Trang Văn Chiêu ngồi bệt xuống đất, thất thanh rống khóc: “Con trai của tôi, sắp không còn nữa rồi…”