“Con trai, tớ mới dậy, lập tức tới ngay, cậu muốn ăn gì?” Lý Hoàng Hiện gọi cho Trang Tử Ngang.
Cậu chỉ ngủ đúng 6 tiếng, hơn nữa ngủ cực kì chập chờn.
Rất sợ tỉnh lại, sẽ không còn được gặp anh em tốt nhất.
Lúc nói chuyện, phải cố gắng kiềm chế nỗi buồn.
“Tớ muốn ăn khoai tây chiên ngoài trường, bảo dì bỏ nhiều ớt, với cả coca lạnh.” Trang Tử Ngang trả lời.
“Cậu điên à? Vừa cay vừa lạnh.” Lý Hoàng Hiên lo cho sức khỏe của Trang Tử Ngang.
“Tớ không này cái này, thì sống được thêm hả?” Trang Tử Ngang cười khổ.
Cậu tuân theo lời dặn của bác sĩ, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy.
Đầu dây bên kia, rơi vào trầm mặc một khoảng dài.
Qua hồi lâu, mới truyền đến một tiếng.
“Tớ mua cho cậu, cậu chờ đấy.”
“Nếu ngang qua hiệu sách, giúp tớ mua truyện cười thiếu nhi, bản có chú âm* í, sâu sắc quá tớ đây đọc không hiểu.” Trang Tử Ngang dặn dò.
*Chú âm phù hiệu hay chú âm, cũng được gọi là Bopomofo ở phương Tây là một loại chữ viết dùng để ký hiệu cách phát âm các chữ Hán trong tiếng Quan Thoại (theo wikipedia). Mấy chương trước t nhầm cái này với bính âm (pinyin)
Tất cả thứ này, đều liên quan đến kỷ niệm với Tiểu Hồ Điệp.
Lúc màn đêm buông xuống, Lý Hoàng Hiên tới phòng bệnh, cầm trong tay khoai tây và coca Trang Tử Ngang mong ngóng da diết.
Trang Tử Ngang sợ Lâm Mộ Thi về muộn quá không an toàn, liền sớm giục cô trở về.
Lâm Mộ Thi đồng ý, sáng lại thay ca với Lý Hoàng Hiên.
Trang Tử Ngang dựa vào đầu giường, vui vẻ ăn khoai tây, vẫn là hương vị thân quen.
“Ăn ngon không?” Lý Hoàng Hiên gắng cười gượng.
“Ăn ngon muốn khóc.” Trang Tử Ngang đáp.
Một giọt nước mắt, chảy xuống từ khóe mắt.
Kế tiếp cậu giải thích cho Lý Hoàng Hiên: “Đây là vào hôm tớ quen cậu ấy, cùng ăn.”
Lý Hoàng Hiên rưng rưng: “Tớ sợ gặp phải cậu ấy ở trường lắm, bởi tớ diễn không giỏi, dễ làm lộ.”
Tới bây giờ, cậu đã hoàn toàn thấu hiểu dụng tâm của Trang Tử Ngang.
Tình yêu cuối cùng, là buông tay.
“Đừng nói cho sự thật cậu ấy, cậu ấy sẽ không hận tớ cả đời đâu, cùng lắm hận hai tuần, liền quên sạch thằng tra nam này.”
“Trang Tử Ngang, cậu con mẹ nó đúng là vĩ đại.” Lý Hoàng Hiên vừa khóc vừa mắng.
Đọc , đọc , rốt cuộc vẫn không cảm động bằng câu chuyện tình buồn của người bên cạnh.
Hóa ra yêu một người, có thể vô tư đến thế.
Trang Tử Ngang đáp: “Thật ra tình yêu của bố mẹ cậu, mới thật sự vĩ đại.”
Con người khi còn trẻ, vì niềm yêu thích nhất thời, rầm rầm rộ rộ, là chuyện rất dễ dàng.
Bên nhau trọn đời, không thể tách rời, trái lại vô cùng khó khăn.
Trang Tử Ngang dặn thêm: “Chờ sau này cậu có con, nhất định phải yêu nó thật thật nhiều, bởi lẽ cậu chưa từng xin phép mang nó tới thế giới này, đừng để nó thất vọng.”
Nhằm xoa dịu nỗi buồn, Lý Hoàng Hiên cố nở nụ cười: “Nếu tớ có con trai, gọi nó là Lý Tử Ngang nha?”
Trang Tử Ngang kiên quyết phản đối: “Không được, cùng lắm chữ “Ngang” thôi, dùng cả hai chữ, tớ thành con trai cậu thật mất.”
“Nếu cậu khỏi bệnh, sau này sinh con đặt là Trang Hoàng Hiên, tớ cũng chả ý kiến đâu.” Lý Hoàng Hiên buồn bã nói.
“Đợi tớ chết rồi, cậu nhớ giữ lại tập đề ôn thi tuyển của tớ, coi như tớ tặng quà cho con trai cậu trước.”
“Tớ mẹ nó thay nhóc cảm ơn cậu.”
Trong phòng bệnh, hai cậu thiếu niên lúc khóc lúc cười.
Cười rồi lại khóc.
Tình bạn như vàng, sáng lấp lánh.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộ Thi đến phòng bệnh.
Dựa theo căn dặn của Trang Tử Ngang, mua cho cậu tào phớ mặn.
Thoạt nhìn, gia vị bên trong khá giống nhau, nhưng ăn một ngụm, lại phát hiện mùi vị khác biệt.
Loại sa tế mà Tiểu Hồ Điệp dùng ấy, hương vị độc nhất vô nhị.
Lý Hoàng Hiên không chịu trở về, nhất quyết đòi ở tới trưa.
Ba người bèn ngồi tán gẫu.
Trang Tử Ngang kể truyện cười nhảm nhí tối qua ra, chọc hai người cười ha hả.
Cái thằng Lý Hoàng Hiên này, quả nhiên diễn xuất dở tệ, cười vô cùng giả.
Lâm Mộ Thi thì đỡ hơn nhiều, rõ ràng chẳng buồn cười chút nào, vẫn có thể cười rất tự nhiên, tuyệt đối không khoa trương, có tiềm lực làm diễn viên.
Trang Tử Ngang cực kì cảm động, hiếm khi bọn họ hao tâm tốn sức làm cậu vui vẻ như vậy.
Nhanh tới trưa, Trang Văn Chiêu lại qua.
Lúc này, ông còn dẫn theo Tần Thục Lan và Trang Vũ Hàng.
Chứng kiến cảnh một nhà ba người này, nụ cười trên mặt Trang Tử Ngang lập tức biến mất.
Cậu thật sự không có tâm trạng thưởng thức kịch.
Lý Hoàng Hiên trực tiếp thẳng thắn nói: “Các người tới làm gì?”
Trang Văn Chiêu vốn định nổi giận, nhưng cố gắng nhẫn nại, cười: “Chú đến thăm Tử Ngang, một lúc rồi đi.”
“Không làm từ sớm đi? Giờ giả vờ giả vịt.” Lâm Mộ Thi chế giễu.
Tối qua, Trang Văn Chiêu nổi trận lôi đình ở nhà.
Tần Thục Lan Và Trang Vũ Hàng biết được từ miệng ông, Trang Tử Ngang mắc bệnh nan y, chẳng còn sống bao lâu.
Thú thật, mẹ con họ chả có tí tình cảm gì với Trang Tử Ngang.
Thậm chí về mặt khách quan, không có Trang Tử Ngang, cũng là điều tốt đối với họ.
Suy cho cùng tương lai cũng bớt đi một người tranh gia sản.
Có điều vì chiều theo cảm xúc của Trang Văn Chiêu, họ vẫn cần giữ ý một chút.
Tần Thục Lan cầm bình giữ nhiệt, giở giọng dịu dàng: “Tử Ngang, dì làm cho con vài món ngon, con dưỡng bệnh cho tốt.”
Trang Tử Ngang mỉm cười: “Dì Tần, cảm ơn.”
Tần Thục Lan cũng biết rõ Trang Tử Ngang chỉ giả bộ, liếc Trang Văn Chiêu, xoay người sang chỗ khác, không nói gì thêm.
Trang Văn Chiêu kéo Trang Vũ Hàng qua, ra lệnh: “Xin lỗi anh trai con đi.”
Trên mặt Trang Vũ Hàng, hẵng còn vết máu bầm.
Chắc hẳn tối qua, ăn đòn không nhẹ.
Cậu gượng gạo nói: “Anh, xin lỗi, em… trước đây em cư xử với anh không tốt, em… hiện tại em biết lỗi rồi…”
“Được rồi được rồi, em có thể đọc nháp trôi trẩy rồi mới đến không?” Trang Tử Ngang không nhịn được xen ngang.
Diễn kịch còn chả ra hồn, cậu không cần xin lỗi có lệ thế này.
Trang Vũ Hàng rụt rè nhìn Trang Văn Chiêu trừng mắt, muốn biết đã đạt yêu cầu chưa.
Trang Văn Chiêu lạnh mặt, ý bảo tiếp tục.
“Anh, em thật sự biết lỗi rồi, anh phải dưỡng bệnh thật tốt, mau chóng khỏe lại, cùng đoàn tụ với chúng em…”
Trang Vũ Hàng đành cắn răng, tiếp tục nói trái lương tâm.
Cậu càng cố gắng ra vẻ chân thành, Trang Tử Ngang lại càng phát ớn.
Ai muốn nghe đống xàm xí này của mày chứ?
Chờ Trang Vũ Hàng lắp bắp diễn xong, Trang Văn Chiêu dịu dàng hỏi: “Tử Ngang, em trai con biết lỗi rồi, con tha thứ cho nó nhé?”
Trang Tử Ngang khẽ lắc đầu: “Tha thứ hay không chẳng quan trọng, sau khi con mất rồi, bố dạy lại nó cho tốt đi!”
So với mẹ con nhà kia, dẫu sao Trang Văn Chiêu và Trang Tử Ngang cũng là cha con ruột thịt, ông có phần thành thật hơn.
“Tử Ngang, tối qua bố suốt đêm không ngủ nổi, bố thực sự biết lỗi rồi.”
“Do bố chưa đủ quan tâm con, chưa làm tròn trách nhiệm của người bố.”
“Có đứa con trai xuất sắc nhường này, bố thực sự cảm thấy rất hãnh diện.”
“Bây giờ con cái gì cũng không cần, chỉ hy vọng con có thể tha thứ cho bố.”
…
Nghe Trang Văn Chiêu khóc lóc kể lể, Trang Tử Ngang vẫn không biến sắc như cũ.
Bố không làm từ sớm đi?
Nay lại cầu xin tha thứ, không phải bởi vì tình thương, mà là sợ cắn rứt lương tâm thôi.