Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 66

“Bố, các người rốt cuộc có thể ra ngoài được không? Con chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.” Trang Tử Ngang hận không thể đứng dậy đuổi.

“Không được, nếu con không tha thứ cho bố, thì bố không đi đâu.” Thái độ Trang Văn Chiêu kiên quyết.

Trang Tử Ngang thuận tay chỉ vào Trang Vũ Hàng: “Vậy được, bố tát nó một cái.”

“Hả? Em xin lỗi anh rồi, anh đừng quá đáng!” Trang Vũ Hàng nhảy dựng lên.

Trang Văn Chiêu chẳng buồn đếm xỉa, tối qua đã đánh Trang Vũ Hàng một trận ra trò, cái tát này chả đáng là bao.

Ông xách Trang Vũ Hàng như xách gà con, vung tay tát mạnh.

Vì để Trang Tử Ngang hết giận, ông dùng lực không nhỏ.

Tiếng bạt tai vang dội, khiến ai nghe cũng rùng mình.

Trang Vũ Hàng òa khóc lớn, gương mặt hiện rõ dấu tay.

Tần Thục Lan vội vã nhào tới, ôm lấy con trai.

Ánh mắt nhìn về phía Trang Tử Ngang, mang theo oán giận.

“Mau đưa nó ra ngoài đi, con nghe nó khóc mà nhức đầu.” Trang Tử Ngang phất phất tay.

Tần Thục Lan bèn nhanh chóng ôm Trang Vũ Hàng đi, rất sợ Trang Tử Ngang lại đòi hỏi yêu cầu gì đó quá đáng.

Dấu tay trên mặt đứa con trai bảo bối, khiến lòng bà đau nhức nhối.

Trang Tử Ngang nhìn sang hướng Trang Văn Chiêu: “Bố, sau khi con chết, bố cứ đem tro cốt của con bố trí tạm chỗ nào đấy, đợi mai này nói cho ông bà nội rồi, thì mang về làng Nam Hoa chôn trên núi, con muốn mỗi năm đều được ngắm hoa đỗ quyên.”

Trang Văn Chiêu nước mắt giàn giụa: “Được, bố nhất định làm được.”

“Vậy bố cũng đi đi, đến lúc ấy con bảo Lý Hoàng Hiên thông báo cho bố.” Trang Tử Ngang quay mặt qua chỗ khác.

“Khoảng thời gian cuối cùng này, con vẫn không muốn ở bên bố à?”

“Không muốn.”

Trang Tử Ngang không chút do dự trả lời, khiến tia hy vọng cuối cùng của Trang Văn Chiêu cũng vụt tắt.

Ông há miệng, rốt cuộc không nói gì thêm, hậm hực rời khỏi phòng bệnh.

Bất kể làm cái gì cũng đều phí công, ông không thể nào nhận được sự tha thứ của Trang Tử Ngang.

Bấy giờ, Từ Tuệ giống như phát điên lao vào phòng bệnh: “Con trai, con trai của tôi!”

Bà vừa nhận được điện thoại từ Trang Văn Chiêu, liền lập tức xin nghỉ, bất chấp chạy về.

Y hệt chồng cũ, bà cũng cực kì hối hận và tự trách.

Nếu mình không mải mê công việc, quan tâm con nhiều hơn tí, có lẽ nó sẽ không mắc căn bệnh đáng sợ nhường này.

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con không trách mẹ.” Đôi mắt Trang Tử Ngang nhòe nước.

“Tử Ngang, sao con không nói với mẹ sớm hơn?” Nước mắt Từ Tuệ rơi như mưa.

“Con suýt đã định nói cho mẹ biết, nhưng vẫn nhịn được, nếu mẹ bỏ việc để chăm sóc con, sau này ai sẽ chăm sóc mẹ?” Trang Tử Ngang lấy tay lau nước mắt trên mặt mẹ.

Lúc ấy Từ Tuệ mới hiểu, ngày đó Trang Tử Ngang giữ bà ở lại ăn bánh gato, chính là muốn nói chuyện này cho bà biết.

Thế mà bà lại keo kiệt vài phút cũng không nguyện cho nó.

Hai mẹ con chỉ còn biết ôm nhau khóc, chẳng thể làm gì hơn.

Sau khi cảm xúc tạm bình ổn, Trang Tử Ngang nói với Lý Hoàng Hiên: “Con trai, cậu giúp tớ làm thủ tục xuất viện đi, nằm mãi chỗ này, chả khác nào người chết.”

Lý Hoàng Hiên lo lắng: “Hay cậu cứ quan sát hai ngày đã?”

Trang Tử Ngang cố chấp: “Không được tự do, chi bằng chết.”

Ngày mai là thứ Hai rồi, Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi phải tới trường.

Ban ngày dài như vậy, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, nghĩ đến liền làm cậu khó thở.

Lý Hoàng Hiên trao đổi ánh mắt với Lâm Mộ Thi, cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Thôi được, lát tớ dẫn cậu ra ngoài ăn ngon.”

Sau khi xuất viện, Trang Tử Ngang báo cho Từ Tuệ, muốn ở bên bạn trước, tối mới về nhà.

Từ Tuệ rưng rưng chấp thuận, giờ phút này, chỉ có thể đáp ứng mọi đề nghị của con trai.

Bà đã xin phép cơ quan nghỉ dài hạn, những ngày kế tiếp, sẽ luôn ở bên con trai.

Ba người ghé qua phố ăn vặt ngoài trường ăn nướng, Trang Tử Ngang gọi hai chai bia.

“Con trai, bọn mình vẫn nên tiết chế xíu, đừng uống rượu nhé?” Lý Hoàng Hiên dùng giọng điệu thương lượng.

“Nhớ lần trước tớ từng nói với cậu, môi nữ sinh vị bia không?” Trang Tử Ngang nói.

“Cái gì vị bia?” Lâm Mộ Thi tò mò.

Trang Tử Ngang bật cười, kể việc mình bị cướp nụ hôn đầu ra.

Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi nghe xong, lúc đầu còn thấy hơi buồn cười.

Nghĩ kỹ hơn tí, lại có chút xót xa.

Hóa ra bất cứ khi nào, cậu cũng nhớ Tiểu Hồ Điệp.

Vậy mà bản thân thà rằng đau chết, chứ không chịu đi gặp cô.

Trang Tử Ngang tửu lượng rất kém, cố tình chuốc say mình.

Sau khi say, có thể thấy cô trong mơ.

Trang Chu Mộng Điệp!

Thứ Hai, Trang Tử Ngang cầu xin Từ Tuệ, cho phép đến trường học.

Mẹ con đối diện nhau, chỉ toàn khóc với khóc, cậu thích ở cùng bạn bè hơn.

Tiết không thích thì trốn, nằm phơi nắng bên bồn hoa, ngửi mùi thơm của dạ lan hương.

Nhìn tán ngân hạnh phía xa, thỉnh thoảng bị gió thổi rụng vài chiếc, hóa thành bươm bướm.

Đặng Hải Quân đang chuẩn bị thi đấu vật lí, thường hay cầm đề, tìm Trang Tử Ngang thảo luận.

Đầu thằng này thật thiếu dây thần kinh.

Thân hình Trang Tử Ngang gầy đi rõ rệt, cậu lại chả phát hiện tí nào, cả đầu đều là kiến thức vật lí cao siêu khó hiểu, luôn có thể hỏi mấy vấn đề quái lạ.

Có điều Trang Tử Ngang rất hiểu Đặng Hải Quân, chưa từng nghi ngờ tình bạn giữa họ.

Trái lại còn khá thích đi cùng cậu, chí ít cậu coi mình như người bình thường.

Thời gian thấm thoát, hoa nở hoa tàn.

Các bạn học đều mong sớm tốt nghiệp một chút, mau mau trưởng thành.

Chỉ có Trang Tử Ngang, đang nghênh đón bản án tử.

Tôi từng nhặt được một tia sáng, rồi lúc hoàng hôn lại trả về mặt trời.

Chớp mắt đã tới thứ Tư, tiết đầu buổi sáng, chính là môn toán đáng ghét.

Trang Tử Ngang nằm trên bồn hoa ngủ bù, trong lúc mơ màng, ngửi được một mùi hương thiếu nữ đặc biệt.

“Tiểu Hồ Điệp!”

Cậu bỗng mở mắt, thấy là Lâm Mộ Thi, lập tức giả vờ bình tĩnh nhắm mắt lại.

Lâm Mộ Thi ngồi xuống cạnh cậu, thở dài: “Nếu nhớ cậu ấy như vậy, chi bằng tớ cùng cậu đến tòa phía Tây một chuyến, biết đâu có thể gặp được?”

“Gặp được thì sao?” Giọng Trang Tử Ngang buồn rầu.

“Mấy ngày qua tớ cứ luôn nghĩ, cậu tự hành hạ bản thân thế này, tất nhiên vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng cậu đã từng nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy chưa?” Lâm Mộ Thi nói.

“Cảm nhận của cậu ấy?” Trang Tử Ngang khó hiểu.

“Nếu là người tớ yêu, chỉ còn sống được một tháng, tớ chắc chắn sẽ bất chấp hết thảy, làm bạn với anh ấy cả ngày lẫn đêm, ở khoảng thời gian cuối cùng, dành tất cả tình yêu cho anh ấy.” Lâm Mộ Thi lấy dũng khí, nói ra ý kiến dưới đáy lòng.

Nói rồi, nước mắt của cô lại tuôn rơi.

“Trang Tử Ngang, tớ không hy vọng cậu rời đi trong tiếc nuối.”

“Không, cậu đừng nói nữa, tớ không muốn nghe.”

Trong lòng Trang Tử Ngang, vô cùng rối ren.

Cậu quá khát khao nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp.

Rất sợ Lâm Mộ Thi nói thêm gì đó, ý chí của bản thân sẽ lung lay.

Lâm Mộ Thi quay lại lớp, bưng bể cá thủy tinh hình tròn kia tới, hai chú cá vàng bên trong, vô lo vô nghĩ mà bơi lội như cũ.

“Tớ nghĩ rồi, bây giờ sẽ đi trả hai chú cá vàng này cho cậu ấy, nếu cậu ấy chẳng quan tâm, thì tớ giúp cậu giấu kín suốt đời, nếu cậu ấy vẫn thích cậu, thì nên nói cho cậu ấy biết sự thật.”

Trang Tử Ngang hoảng hốt: “Không được, cậu đừng làm loạn.”

“Tớ thăm dò thái độ của cậu ấy trước, được không?”

Lâm Mộ Thi đã quyết, cô nghĩ nếu mình là Tiểu Hồ Điệp, cũng không muốn bị lừa cả đời.

“Đừng, Mộ Thi, cậu quay lại.”

Lâm Mộ Thi ngoảnh mặt làm ngơ, bưng bể cá, dứt khoát bước lên cầu thang thông qua tòa phía Tây.

Hiện tại cơ thể Trang Tử Ngang yếu ớt, căn bản không đuổi kịp cô.

Lòng cậu rối như tơ vò.

Tiểu Hồ Điệp, cậu còn yêu tớ chứ?

Bình Luận (0)
Comment