Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 67

10 phút ra chơi, không đủ để đi hết tòa phía Tây.

Lâm Mộ Thi tình nguyện trốn một tiết, để đi giúp Trang Tử Ngang hỏi rõ.

Cô thật sự không muốn Trang Tử Ngang rời đi trong tiếc nuối.

Trang Tử Ngang ôm tâm trạng thấp thỏm, ngơ ngác ngồi bên bồn hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái cầu thang kia.

Khoảng chừng qua 20 phút, Lâm Mộ Thi cuối cùng cũng trở về.

Trên tay cô, vẫn là chiếc bể cá như trước.

Trang Tử Ngang nhẹ nhõm: “Cậu ấy nhất định hận tớ chết rồi, không chịu nhận phải không?”

Nhưng Lâm Mộ Thi lắc đầu, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi.

“Rốt cuộc làm sao thế? Cậu gặp cậu ấy không?” Trang Tử Ngang sốt ruột truy hỏi.

“Tớ sang lớp 23, bọn họ bảo tớ, lớp không có học sinh tên Tô Vũ Điệp.” Lâm Mộ Thi trả lời.

Trang Tử Ngang nghe vậy, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

“Sao có thể?”

Lần trước thầy Lý Tuấn Nam đặc biệt đến, tự xưng là chủ nhiệm lớp Tiểu Hồ Điệp, hàn huyên với Trang Tử Ngang trên sân thượng hồi lâu.

Chữ kí của ông, giống y chang trên giấy xin nghỉ của Tiểu Hồ Điệp.

Lớp 23 sao có thể không có Tô Vũ Điệp?

Nhất định có chỗ nào đó nhầm lẫn.

Trang Tử Ngang bước chân lên cầu thang, cậu muốn đích thân tới tòa phía Tây một chuyến.

Một nỗi bất an mãnh liệt, quanh quẩn trong lòng.

Lâm Mộ Thi bưng bể cá, chạy nhanh đuổi theo: “Chờ tớ với.”

Hai người vốn từng học ở tòa phía Tây, đã quen với đường đi, leo dọc cầu thang tầng một, suôn sẻ đến cuối tầng năm, tìm thấy bảng hiệu lớp 23.

“Ban nãy tớ cũng tới đây.” Lâm Mộ Thi chỉ vào cửa lớp.

Lúc này vừa khéo tan học, tốp năm tốp ba học sinh, đùa nghịch trên hành lang.

Trang Tử Ngang tùy tiện tìm một nữ sinh: “Chào em, giúp anh gọi bạn Tô Vũ Điệp lớp em nhé.”

Vẻ mặt nữ sinh kia mông lung: “Lớp bọn em không có ai tên vậy.”

Trang Tử Ngang kinh ngạc nhìn Lâm Mộ Thi.

Lâm Mộ Thi nhún vai: “Nói cậu rồi mà, cậu còn không tin.”

Trang Tử Ngang lại hỏi một nam sinh, vẫn nhận được câu trả lời tương tự.

Lớp 23, không có Tô Vũ Điệp.

“Thầy Lý chủ nhiệm lớp các em đâu? Anh đi hỏi thầy ấy.” Trang Tử Ngang nghĩ đến Lý Tuấn Nam.

“Chủ nhiệm lớp bọn em họ Vương.” Nam sinh kia khẽ khàng đáp.

Trang Tử Ngang lui lại nửa bước, suýt chút nữa đứng không vững.

Cậu cảm giác mình lạc vào màn sương mù dày đặc, không tìm được phương hướng.

“Khối các em có thầy nào tên Lý Tuấn Nam không?” Trang Tử Ngang đứng bên bờ vực sụp đổ.

“Có ạ, thầy ấy là chủ nhiệm lớp 17.” Nam sinh trả lời.

Trang Tử Ngang thở ra một hơi dài.

Nếu lại không có, cậu nhất định cho rằng mình trúng tà.

Xem ra Tiểu Hồ Điệp lần đầu tiên đã nói dối, nói lớp 17 thành lớp 23.

Hai người men theo cầu thang, đi tới tầng bốn.

Trang Tử Ngang dừng bước: “Hay là cậu đi tìm cậu ấy đi, tớ biết cậu ấy bình an là được rồi.”

Lâm Mộ Thi gật đầu, bưng bể cá đi tìm lớp 17.

Chẳng mấy chốc, lần thứ hai cô quay về với vẻ mặt sững sờ: “Lớp 17 cũng không có học sinh tên Tô Vũ Điệp.”

Trang Tử Ngang sắp phát điên rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cậu chạy tới bên ngoài lớp 17, gọi một bạn học: “Xin hỏi thầy Lý Tuấn Nam ở đâu?”

Đối phương chỉ phía cuối hành lang: “Thầy Lý ở văn phòng.”

Cửa văn phòng đang mở, Trang Tử Ngang nhanh chóng bước đến, nháy mắt liền thấy bóng lưng Lý Tuấn Nam.

Mang theo nỗi hồi hộp, cậu gõ cửa.

Lý Tuấn Nam xoay người, nhận ra Trang Tử Ngang, mỉm cười nói: “Bạn học Trang, sao em tới tòa phía Tây thế?”

Trang Tử Ngang đi thẳng vào vấn đề: “Em đến tìm Tô Vũ Điệp.”

Lý Tuấn Nam ngạc nhiên đáp: “Em nói cái gì? Em đến tìm Tô Vũ Điệp?”

Trang Tử Ngang lớn tiếng: “Thầy là chủ nhiệm lớp của cậu ấy, em đến đây tìm cậu ấy, có gì kỳ lạ ạ?”

Lý Tuấn Nam không trả lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trang Tử Ngang.

Trong mắt Trang Tử Ngang tràn ngập hy vọng, cũng đầy rẫy nghi hoặc.

Văn phòng rơi vào khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, bầu không khí dường như đông lại.

Một lúc lâu sau, Lý Tuấn Nam mới nói: “Thầy đúng là chủ nhiệm lớp Tô Vũ Điệp, nhưng con bé là học sinh năm ngoái của thầy.”

“Học sinh năm ngoái?” Trang Tử Ngang không hiểu ý này.

“Năm ngoái thầy ở tòa phía Đông, theo lứa Tô Vũ Điệp tốt nghiệp, đương nhiên năm nay về lại tòa phía Tây dạy học sinh mới.” Lý Tuấn Nam cảm thấy lời giải thích ấy hơi dư thừa.

Thầy cô nào chả như vậy, ba năm một lần, luôn tuần hoàn.

Nhưng lời giải thích bình thường sơ sài trên, Trang Tử Ngang nghe xong, lại như tiếng sấm giữa trời quang, khiến toàn thân tê dại.

“Thầy Lý, ý thầy là, Tô Vũ Điệp không phải đàn em của em, mà là đàn chị trên một khóa ạ?”

Lý Tuấn Nam gật đầu: “Ừ! Chẳng lẽ em không biết?”

“Năm ngoái thầy chủ nhiệm lớp nào?”

“Lớp 23.”

Sốc, hoang mang, sợ hãi, nhiều loại cảm xúc đồng thời ập đến.

Ngực Trang Tử Ngang đau đớn một hồi, loạng choạng ngã sang một bên.

Lâm Mộ Thi nhanh tay, vội vàng đỡ lấy cậu.

Nước mắt Trang Tử Ngang, từng giọt rơi xuống.

Hóa ra Tiểu Hồ Điệp nói thật, cô chính là học sinh lớp 23, nhưng cô lớn hơn Trang Tử Ngang một khóa.

“Vậy lẽ ra cậu ấy đã tốt nghiệp rồi, sao em vẫn gặp được cậu ấy?” Trang Tử Ngang hết sức hoảng hốt.

“Không phải năm ngoái hoặc năm kia em mới quen nó hả?” Lý Tuấn Nam bất ngờ hỏi.

“Em quen cậu ấy tầm một tháng trước.” Trang Tử Ngang thì thào trả lời.

“Không thể nào!” Lý Tuấn Nam lập tức đứng dậy, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Lần trước trên sân thượng, tuy bọn họ nói về Tô Vũ Điệp, nhưng chưa bao giờ đề cập tới mốc thời gian.

Lý Tuấn Nam cho rằng, Trang Tử Ngang ghi tên Tô Vũ Điệp vào bài thi, là nhớ đàn chị năm trước.

Trang Tử Ngang thì cho rằng, Tô Vũ Điệp là học sinh hiện tại của Lý Tuấn Nam, là đàn em nhỏ hơn mình hai khóa.

Tô Vũ Điệp trong miệng bọn họ, ở thời không khác nhau.

Lúc này, đầu Trang Tử Ngang rối như tơ vò.

Cậu không biết phải giải thích cho Lý Tuấn Nam thế nào, về sự việc kỳ lạ xảy ra với bản thân.

Lâm Mộ Thi cũng xém không thể tin vào tai mình.

Cô đã từng gặp Tiểu Hồ Điệp nhiều lần, bây giờ mới biết, căn bản Tiểu Hồ điệp không nên xuất hiện trong khuôn viên trường nữa.

Quá hoang đường!

“Thầy Lý, vậy thầy biết cậu ấy đang ở đâu không?” Trang Tử Ngang hỏi.

Sắc mặt Lý Tuấn Nam bi thương đáp: “Mùa xuân năm ngoái, con bé vẫn chưa tốt nghiệp, phải nghỉ học vì lý do sức khỏe, thầy cũng không gặp lại nó, có điều nghe nói…”

Khoảng dừng đúng lúc, khiến người ta hoang mang.

Trang Tử Ngang run rẩy cúi nhẹ: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.”

Sau khi nói xong, dứt khoát xoay người rời khỏi văn phòng.

Khi xuống cầu thang, cậu bước hụt một cái, may nắm được tay vịn, không ngã nhào.

“Trang Tử Ngang, cậu cẩn thận chút.”

Lâm Mộ Thi một tay bưng bể cá, một tay định đỡ cậu, có phần khó khăn.

Trang Tử Ngang khóc hỏi: “Mộ Thi, cậu tin lời thầy Lý nói không?”

Lâm Mộ Thi mờ mịt đáp: “Tớ không biết, tớ không dám nghĩ.”

Đi tới quảng trường trước tòa nhà giảng đường, Trang Tử Ngang ngẩng nhìn trời xanh, trong đầu hiện lên một gương mặt.

Ông ấy chắc chắn có thể cho cậu đáp án.

“Mộ Thi, cậu về trước đi, tớ nhất định phải tìm được Tiểu Hồ Điệp.”

Bình Luận (0)
Comment